Chương 720: Dùng tên giả lẫn vào(2)
Thấy vậy, ba người Nhan Khai chỉ có thể lĩnh mệnh, ẩn nấp trong rừng núi.
Lưu Ngọc thì thu hồi pháp khí, thi triển Ngự Phong thuật đi bộ về phía Xích Phong sơn, chạy vội nhảy vọt một bước dài mấy trượng giữa vùng hoang dã.
Sau khi đi được một quãng đường nhất định và tìm được chỗ ẩn nấp, hắn dùng thần thức quan sát xung quanh, xác định không có vấn đề gì rồi bắt đầu dịch dung.
Lúc xuất hiện lần nữa, đã biến thành một nam tử cao lớn làn da hơi vàng, khuôn mặt bình thường, tu vi cũng thay đổi thành Luyện Khí hậu kỳ, trên người có một cỗ khí tức sương gió nhàn nhạt, rất giống với tán tu.
Thần thức đã tiếp cận Trúc Cơ đỉnh phong liếc nhìn bản thân, xác định không có sơ hở, Lưu Ngọc hài lòng khẽ gật đầu, điềm nhiên như không có việc gì chạy tới Xích Phong sơn.
Vào thời điểm này, còn gióng trống khua chiêng cử hành Trúc Cơ khánh điển như thế, hắn luôn cảm thấy chuyện này không có đơn giản như mặt ngoài.
Bình thường cử hành “Trúc Cơ khánh điển”, “Kim Đan đại điển” hoặc là “Nguyên Anh đại điển”, trừ chúc mừng nhà mình sinh ra tu sĩ cường đại, bình thường còn có ý tứ bộc lộ thực lực của bản thân ra bên ngoài, cho nên càng nhiều tu sĩ biết thì càng tốt.
Trong trường hợp này, điều tra chuyên sâu tự nhiên sẽ không nghiêm ngặt như vậy.
“Hồng Hạo.”
Lưu Ngọc dùng tên giả trước đây của mình, tùy tiện bịa đặt thân phận của một tán tu, rồi lăn lộn đi vào.
Tu vi Luyện Khí hậu kỳ, ở trong tán tu cũng coi như là một “Nhân vật” không lớn không nhỏ, mặc dù thanh danh không hiển hách, nhưng tu sĩ Vi gia vẫn khách khí mời vào.
“Vi gia mấy năm gần đây có dấu hiệu cực thịnh.”
“Việc Thiếu tộc trưởng đột phá cảnh giới Trúc Cơ, không đơn giản chỉ là tăng lên một vị tu sĩ Trúc Cơ, còn mang ý nghĩa một thế hệ của Vi gia đã thực sự trưởng thành, sẽ không gặp phải tình huống không người kế tục.”
Có tán tu cảm thán, trong lời nói hâm mộ không gì sánh được.
“Không sai, Vi Thiên Thông thành công, chí ít có thể bảo đảm Vi gia một hai trăm năm không suy tàn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra.”
“Nếu như ở trong thời gian này, lại có tu sĩ Trúc Cơ khác sinh ra, Vi gia nói không chừng còn có khả năng tiến thêm một bước.”
“Có cơ hội thay thế địa vị của Bạch gia, trở thành Hoàng đế địa phương cách phường thị Kim Khuyết năm trăm dặm về phía nam.”
Một tên tán tu nói đến đây, còn cẩn thận cẩn thận nhìn chung.
“Nói cẩn thận!”
“Đạo hữu coi chừng họa từ miệng mà ra.” Tán tu nói chuyện phía trước nhắc nhở.
“Nhưng những thứ này thì liên quan gì đến ta?”
“Chúng ta thừa cơ hội này, cọ bên trên một trận linh thực, cũng là một cọc chuyện tốt.”
Phía sau cười hắc hắc, với vẻ mặt thờ ơ, cuối cùng có chỗ cố kỵ, liền chuyển chủ đề sang chuyện khác.
Hơi ngửa đầu, uống cạn nước trà mang theo một chút linh khí, Lưu Ngọc thu hết những lời này vào trong tai, sâu trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Đây cũng là chỗ hắn cảm thấy kỳ quái. Vi gia luôn tỏ ra khiêm tốn trước mặt Bạch gia, lấy thân phận “Tiểu đệ”, chỉ thêm ra một vị Trúc Cơ, căn bản không thể thay đổi thực lực chênh lệch giữa song phương, vì sao thái độ phách lối như vậy? Hẳn là trong đó có bí ẩn gì khác?
Vì nghênh đón tu sĩ đến, Vi gia sớm đã xây dựng rất nhiều lầu các cỡ lớn dưới chân núi, để cung cấp chỗ ở cho các tu sĩ đến trước đó.
Lưu Ngọc lúc này đang ở trong đại sảnh lầu các uống trà, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương thu tập tin tức. Hắn một mình chiếm cứ một bàn gần cửa sổ, một người tự rót tự uống, trong lúc im lặng đã thu thập được rất nhiều tin tức.
Tán tu lẻ loi trơ trọi một mình không phải số ít, cho nên loại hành vi này của hắn cũng không lộ vẻ kỳ quái.
Thời gian đã qua một ngày, ngày mai Trúc Cơ khánh điển của Vi gia sắp bắt đầu.
Lưu Ngọc chú ý tới một hiện tượng. Những tu sĩ nổi tiếng trong khu vực này sẽ được Vi gia sắp xếp đến bên trên Xích Phong sơn, ra vẻ thần thần bí bí, còn nếu là hạng người vô danh, thì chỉ có thể đợi ở lầu các dưới chân núi.
Nếu như đơn thuần chỉ là khánh điển, theo lý mà nói không nên đối đãi khác nhau như vậy, điều này cũng làm cho hắn càng thêm chắc chắn khánh điển lần này không giống bình thường.
“Chỉ sợ ý không ở trong lời, mượn danh nghĩa khánh điển triệu tập tu sĩ lại, trên thực tế.......”
“Nếu thật sự là như vậy, vậy thì cần cảnh giác.”
Lưu Ngọc nghĩ như vậy, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ. Chỉ thấy bên ngoài đã là cảnh tượng náo nhiệt, những chiếc đèn lồng đỏ treo giữa các tòa nhà, khắp nơi giăng đèn kết hoa.
Có gánh hát phàm tục, đang biểu diễn từng tiết mục đặc sắc, dẫn tới không ít tu sĩ dừng chân. Có thanh quan nhân nội công thâm hậu, ở trên sân khấu hát từ khúc động lòng người, làm người dưới đài say mê trong đó......
Tu sĩ Vi gia đi lại tuần tra giống như vinh yên, ưỡn ngực lộ ra mười phần tự tin, đống lửa trên đất trống chiếu rọi đến trên mặt bọn họ, phản ánh cảnh tượng phồn hoa của Vi gia lúc này.
Lưu Ngọc mặt vô cảm thu hồi ánh mắt, quay trở về gian phòng.