Chương 729: Thái Hoàng lựa chọn
Có điều nơi này chỉ cách núi Xích Phong hơn mười dặm, mà nàng đã phát tán Truyền Âm phù đi nên dù tính cả thời gian Truyền Âm phù đến được chỗ các tu sĩ và các tu sĩ lên đường thì bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian.
Bạch gia là cường hào ác bá ở nơi này, với tính cách thận trọng, quả quyết của Lưu Ngọc, tất nhiên hắn sẽ không chọn cách hao tốn thời gian.
Sau khi hai đợt tấn công kết thúc, cảm nhận được cứ tiếp tục như vậy thì cục diễn sẽ đi theo hướng mà mình không mong muốn nên hắn lập tức quyết định dùng cách mới để phá vỡ sự bế tắc.
Hắn mò tay vào trong túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một thanh đao màu đen có hình dáng đặc biệt cùng hai tấm phù lục có vẽ vân vàng.
Đây chính là Từ Mẫu Truy Hồn đao và Kim Phong Tán Hình Phù!
Pháp lực hơn hẳn các tu sĩ thông thường trong kinh mạch của Lưu Ngọc đang nhanh chóng chuyển động, chỉ trong chốc lát đã kích phát Từ Mẫu Truy Hồn đao, biến nó trở thành một luồng ánh sáng đen và lao về phía Bạch Liên Hoa.
Hắn muốn vòng qua sự cản trở của đài sen để lấy luôn tính mạng của nữ tử này!
Đồng thời, hai lá phù lục trong tay hắn cũng bốc cháy và biến thành Kim Phong Thực Cốt Tiêu Hồn, bay về phía đối phương và mang theo luồng khí khiến người ta rét lạnh.
Với thần thức mạnh mẽ của mình, dù chế ngực hai món linh khí thượng phẩm và một món pháp khí cực phẩm cùng lúc thì hắn vẫn có thể kích phát hai lá Kim Phong và cho chúng tấn công mà không cảm thấy quá nặng nề.
Cái lợi của thần thức mạnh đã thể hiện ngay vào lúc này.
Mà những đợt tấn công liên tiếp cũng khiến mặt đối phương phải biến sắc, không còn vẻ ung dung bình tĩnh như lúc trước nữa!
Cuối cùng gương mặt tinh tế như ngọc của Bạch Liên Hoa cũng trầm xuống, nàng cảm nhận được một sự nguy hiểm trước nay chưa hề có.
Ấy thế nhưng lúc này thần thức của nàng đang quan sát động tĩnh của Lưu Ngọc thế nên nàng phản ứng rất nhanh và nhanh chóng ra tay.
Dẹp cái đau qua một bên, nàng nhanh chóng lấy một lá phù lục đen như mực, vẽ vài đốm lửa màu đen lên đó và truyền pháp lực, sau đó thì kích phát.
Lá phù lục lơ lửng giữa không trung và tự bốc cháy, sau đó một cỗ uy lực cực lớn bỗng xuất hiện.
Ba quả cầu lửa màu đen to bằng hòn đá đang tản ra nhiệt độ nóng rực xuất hiện và lao về phía Lưu Ngọc, uy lực nhất thời chưa thể xác định được.
Ám Diệt Hỏa Vẫn thuật, món pháp thuật nhị giai cực phẩm. Đây là một trong những loại pháp thuật có uy lực nhị giai cao nhất, song thời gian để phóng thích nó quá dài nên rất khó sử dụng khi đang chiến đấu ác liệt.
Song nếu biến nó thành phù lục thì khuyết điểm này sẽ mất đi, có thể phóng thích trong nháy mắt.
Phóng thích Ám Diệt Hỏa Vẫn thuật xong, Bạch Liên Hoa không dám chậm chễ, lập tức lấy đóa hoa màu bạc trên trâm cài tóc xuống và đối diện trực tiếp với Tử Mẫu Truy Hồn đao.
“Ầm.”
“Uỳnh.”
Ba quả cầu lửa và Kim Sắc Vi Phong đụng vào nhau phát ra những tiếng vang cực lớn, uy lực ẩn chứa bên trong chúng cũng lập tức “đương đầu” với nhau.
Một lát sau, hai món pháp thuật đã phân thắng thua.
Dưới sự tác động của quả cầu lửa đen đang rực cháy, Kim Sắc Vi Phong dần dần biến mất, rõ ràng là nó không thể địch lại đối phương.
Chỉ trong thời gian ngắn, hai luồng Kim Phong Tán Hình thuật đã bắt đầu tan biến, cuối cùng hóa thành hư vô.
Còn quả cầu lửa đen kia thì xuyên qua, trực tiếp đánh tan hai luồng Kim Phong Tán Hình thuật.
Món pháp thuật cao hơn một bậc mà Lưu Ngọc dùng lần nào thắng lần ấy lúc này chỉ đành làm nền cho kẻ khác.
Một cái là nhị giai cực phẩm, một cái là nhị giai thượng phẩm, chỉ là một sự khác biệt nho nhỏ.
Thế nhưng khi kích phát hai lá phù lục cùng một lúc thì vẫn không thể san bằng khoảng cách giữa chúng.
Còn Tử Mẫu Truy Hồn đao cũng bị đóa hoa màu bạc kia ngăn lại, không thể tiến lên dù chỉ một chút.
Đòn tấn công của Lưu Ngọc lại bị Bạch Liên Hoa hóa giải một lần nữa!
“Ầm.”
Quả cầu lửa đen đã tiêu tốn hơn nửa uy lực rơi trên Hậu Thổ Kinh Thiên tán, lần này thì nó không thể tiến lên dù chỉ một chút, cuối cùng cũng biết mất vì hết uy lực.
“Hừ.”
Lưu Ngọc cười một cách lạnh lùng, mặc dù đà tấn công của hắn gặp cản trở song gương mặt hắn không hề lộ vẻ nhụt chí, bởi hắn đã đạt được mục đích.
Bạch Liên Hoa phải toàn lực đối phó với sự tấn công của hắn nên không có tâm tư đi giúp Bạch Thái Hoàng.
Hai người Ngô Phương lập tức ra tay, hợp sức bao vây tấn công nàng ta.
Cả ba đều biết chi viện của đối phương có thể tới bất cứ lúc nào, sự việc liên quan đến tính mạng mình nên không dám sơ suất dù chỉ một chút, bọn họ không hề lưu tay chỉ vì đối phương là một nữ tử!
Đối mặt với sự tấn công của ba vị Trúc Cơ, Bạch Thái Hoàng rơi vào cục diện cực kì nguy hiểm, nàng ta chỉ đành đánh từng chiêu để ngăn cản.
“Tộc trưởng, lúc này rồi vẫn còn muốn Thái Hoàng ẩn giấu ư?”
“Hay là ta phát huy toàn bộ thực lực, hai người chúng ta có thể đợi đến khi viện binh tới!”
Lúc gian nguy, Bạch Thái Hoàng bèn truyền âm qua thần thức.
“Không được!”
“Đối phương là đệ tử của môn phái lớn tại Sở quốc, hơn nữa họ đã mưu tính trận đánh này từ lâu, hiện giờ có khả năng họ vẫn chưa dốc hết sức lực, nếu ngươi không che giấu bản thân mình thì không làm nên chuyện gì đâu.”
“Đối phương người đông thế mạnh, cứ tiếp tục thế này sẽ bất lợi cho chúng ta, việc cấp bách vẫn nên thoát thân trước đã!”
“Đợi tí nữa ta sẽ dùng Thủy Mộ Thiên Hoa phù để tạo cơ hội, ngươi dùng Mộc Hành phù rồi rời đi trước!”
Bạch Liên Hoa cố gắng hết sức đương đầu với đòn tấn công của Lưu Ngọc, song nàng vẫn rất bình tĩnh để phân tích tình hình, nghĩ đường lui cho hai người.
Trừ việc tin tưởng tộc trưởng ra thì được mấy tu sĩ Trúc Cơ có thể đắc tội tu sĩ Trúc Cơ khác chỉ vì “giao tình”?
Mặc dù có không ít tu sĩ Trúc Cơ có quan hệ tốt với Bạch gia, song liệu được mấy người bằng lòng ra tay trong tình cảnh này? Trong lòng nàng không rõ, cũng không dám hi vọng tất thảy.
“Nhưng mà nếu ta đi thì tộc trưởng phải làm sao?”
Bạch Thái Hoàng nghe vậy trong lòng bèn thấy cảm động, khóe mắt nàng ta hơi ẩm ướt, song lúc này nàng ta không thể nghĩ quá nhiều, chỉ vội hỏi một câu quan tâm.