Mặc dù thực lực của ba người Nhan Khai chỉ ở mức bình thường, song nếu phải đối mặt với bốn người cùng một lúc thì nàng vẫn thấy vô cùng áp lực.
Lúc này nàng không dám sơ suất dù chỉ một chút, điều khiển đoản kiếm và đài sen để ngăn chặn những đòn tấn công liên tiếp của Lưu Ngọc.
Mặc dù số lượng linh khí không bằng đối phương song dựa vào tu vi của mình, nàng cũng không đến mức rơi vào thế hạ phong.
Thế nhưng một mình nàng khó có thể địch lại bốn người, điều khiển linh khí và hai món pháp khí cùng một lúc cũng gây áp lực lớn lên thần thức của nàng.
Đối mặt với đà tấn công của ba người Nhan Khai, Bạch Liên Hoa chỉ dùng chỗ phù lục còn lại và một vài chiêu thức khác để ngăn cản.
Mặc dù trong túi trữ vật của nàng còn pháp khí, song nếu cứ dùng thì thần thức của nàng sẽ quá tải và trở nên trì trệ. Điều này là một kích chí mạng đối với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang trong trận đấu.
Một tu sĩ có kinh nghiệm phong phú như nàng chắc chắn sẽ không phạm phải lỗi sai nhỏ bé như vậy.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Ánh sáng từ Mộc Độn phù trong tay Bạch Thái Hoàng lấp lóe rồi dần trở nên chói mắt, nó đã đến bước có thể kích phát, chỉ đợi Thủy Mộ Thiên Hoa biến mất mà thôi.
Tim nàng ta đập liên hồi, nàng ta quay đầu nhìn về phía tộc trưởng, trong lòng dấy lên một nỗi bất an.
“Đi!!”
“Nếu như ta không thể quay về thì không được đợi mãi ở Phượng Hoàng sơn nữa!”
“Có thể dẫn theo mọi người mai danh ẩn tích, nếu sau trận chiến, bốn môn phái ở Yến quốc vẫn còn tồn tại thì liên lạc với người của Bạch Vân Quan, nghĩ cách xây dựng lại gia tộc!”
Bạch Liên Hoa bị bao vây tấn công, nàng cảm nhận được song không hề quay đầu, chỉ giải trừ Thủy Mộ Thiên Hoa và truyền âm liên tục qua thần thức.
Nàng dặn dò người quan trọng nhất trong tộc này, nói về phương hướng trong tương lai của gia tộc, nghe như đang ủy thác.
Bạch Thái Hoàng cắn môi, sau khi nhận được truyền âm qua thần thức, nỗi bất an trong lòng nàng ta càng tăng thêm.
Ấy thế nhưng nàng ta biết bản thân mình chỉ là gánh nặng cho tộc trưởng, nàng ta nên nghe theo mệnh lệnh.
Nàng ta mà ở lại thì sẽ trở thành kẻ kéo chân, những nỗ lực trước đó cũng sẽ tan thành mây khói, thế nên lúc này nàng ta không chần chừ quá lâu mà lập tức hành động.
Cuối cùng, nàng ta nhìn chằm chằm tộc trưởng như muốn khắc bóng hình nàng vào trong lòng, suốt đời không quên.
Bạch Thái Hoàng đau lòng, cuối cùng nàng ta cũng quyết định.
Mộc Độn phù trong tay nàng ta bỗng biến thành một luồng ánh sáng xanh và bao bọc lấy nàng ta, tốc độ của nó cao hơn mấy lần so với tu sĩ Trúc Cơ.
Nó bay đi trong rừng, mặc kệ sự cản trở của vô số cây cối.
Thần thức của Lưu Ngọc nhận biết được, cứ khoảng một lát là nữ tử này lại đi được năm dặm, thêm một lát nữa, nàng ta đã vượt qua khỏi phạm vi mà thần thức của hắn có thể cảm nhận được.
“Có thể nhanh chóng lẩn trốn khỏi phạm vi mười dặm, lá Mộc Độn phù này ít nhất cũng phải nhị giai thượng phẩm.”
“Nhìn hướng kia thì chắc là định rút lui về Phượng Hoàng sơn rồi.”
“Không biết ba người Lãnh Nguyệt Tâm có thuận lợi hay không?”
Nhìn chằm chằm hướng Bạch Thái Hoàng rời đi, trong lòng Lưu Ngọc bỗng xuất hiện một suy nghĩ, nhưng sau đó lập tức bị hắn ném ra sau đầu.
Trừ phần nhỏ tinh lực dùng để chú ý tình hình xung quanh ra thì Lưu Ngọc dồn hết tinh lực vào trong trận đấu, hắn muốn nhanh chóng đánh bại nữ tu sĩ trước mắt này.
…
Thần thức cảm nhận được Bạch Thái Hoàng đã rời đi, mặc dù phù lục dự trữ của Bạch Liên Hoa không còn nhiều, tình thế cũng dần rơi vào thế nguy hiểm hơn song Bạch Liên Hoa vẫn thả lỏng.
Ít nhất thì kết cục xấu nhất sẽ không xuất hiện.
Chỉ cần Bạch Thái Hoàng thoát thân thành công và làm việc theo mệnh lệnh của nàng thì Bạch gia vẫn còn tương lai, sẽ không bị hủy hoại tất thảy chỉ trong chốc lát.
Có điều điều này cũng đồng nghĩa với việc nàng đã từ bỏ, mặc dù nàng bằng lòng hi sinh vì gia tộc, song nàng cũng thương tiếc cho tính mạng mình lắm.
Trong túi trữ vật vẫn còn bảy, tám lá phù lục nhị giai, một tấm Thủy Mộ Thiên Hoa phù và Thổ Độn phù.
Chỉ cần kích phát tất cả, nếu không nằm ngoài dự đoán thì nàng sẽ có cơ hội thoát thân.
Tuy nhiên tiền đề là đối phương sẽ không sử dụng thủ đoạn đặc biệt nào khác.
Nàng liếc nhìn Lưu Ngọc, trong lúc tính mạng đứng trước nguy cơ tràn trề, trông nàng lại bình tĩnh vô cùng.
Đối mặt với sự bao vây tấn công của kẻ địch, nàng biết rõ nếu còn tiếp tục thì chỉ có càng lúc càng bất lợi cho bản thân mình.
Bạch Liên Hoa quả quyết, hai tay nàng điểm lên vài huyệt vị đặc biệt trên người, thi triển một chiêu có thể tạm thời bộc phát thực lực để đánh bay pháp khí và linh khí của Lưu Ngọc.