Là một tu sĩ từng có kinh nghiệm sử dụng Thổ Độn phù, Lưu Ngọc biết rõ rằng Ngũ Hành Độn phù khác biệt rất lớn so với phần lớn các loại phù lục khác.
Trước khi thôi động chúng cần phải có một khoảng thời gian ngắn dùng để kích phát, đây chính là một nhược điểm lớn của chúng.
Với phù lục nhị giai thượng phẩm thì khoảng thời gian này thường là tám đến mười hơi thở, thời gian như vậy là khá ít.
Uy lực còn lại của phù bảo Kim Cang Kích chỉ đủ dùng cho một đợt tấn công nữa, thế nên lần này Lưu Ngọc không có ý định giữ lại hay tiết kiệm gì cả.
Hơi thở đầu, hắn kích phát phù bảo.
Hơi thở thứ hai, hắn tấn công pháp thuật nhị giai của Bạch Liên Hoa.
Hơi thở thứ ba, phù bảo, pháp khí đã đứng trên màn nước màu xanh kia.
“Không hay rồi, là phù bảo!”
Cảm nhận được uy lực của phù bảo đang đè ép mình, mặt Bạch Liên Hoa khẽ biến sắc, trong lòng nàng sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Song hiện giờ nàng đã sử dụng tất cả các chiêu, thực sự hết cách, mà nàng cũng không thể truyền pháp lực vào Thổ Độn phù được, như vậy thì chẳng khác gì đâm đầu vào cõi chết.
Nàng chỉ có thể phó thác cho vận khí, hi vọng đạo tôn Phật Tổ phù hộ cho Thủy Mộ Thiên Hoa có thể ngăn được đòn tấn công của phù bảo.
Chỉ cần cố thêm một lúc nữa là có thể kích phát là Thổ Độn phù nhị giai thượng phẩm trong tay nàng. Với tốc độ di chuyển của tu sĩ Trúc Cơ, nàng đủ khả năng để tránh khỏi nguy hiểm.
Kim quang càng trở nên nhức mắt và càng lúc càng bành trướng trong tầm nhìn của Bạch Liên Hoa. Dù đã được Thủy Mộ Thiên Hoa che chở song nàng vẫn cảm nhận được uy lực đáng sợ của nó một cách rõ ràng.
Lưu Ngọc quan sát một cách bình tĩnh, phù bảo Kim Cang Kích của hắn càng lúc càng áp sát đối phương, cuối cùng cũng vô tình chém vào màn nước xanh thẳm.
“Uỳnh.”
“Uỳnh.”
“Rắc rắc.”
Phù bảo và mấy món pháp khí lần lượt đáp trên màn nước xanh, những tiếng vang cực lớn xuất hiện, hết tiếng này đến tiếng khác không ngừng nghỉ.
So với lúc tấn công Bạch Thái Hoàng thì đúng là khác nhau hoàn toàn.
“Răng rắc.”
Màn nước bao bọc kia xuất hiện rất nhiều vết nứt, trông nó như một món đồ sứ bị phá nát và sắp sửa vỡ tung.
Cứ tiếp tục như thế này thì chỉ e là sẽ vụn nát trong nháy mắt.
Thế nhưng giữa lúc trái tim của Bạch Liên Hoa như chỉ còn một nhịp đập, kim quang chói mắt kia bỗng thu nhỏ lại, cỗ uy lực đáng sợ kia cũng dần biến mất.
“Đây là… uy lực của phù bảo đã hết rồi sao?”
Nàng mở mắt nhìn, trong lòng bật lên một ý nghĩ, kèm theo đó là niềm vui khi thoát nạn.
So với uy lực chí mạng của phù bảo thì lực công kích của pháp khí của ba người Nhan Khai chẳng khác gì châu chấu đá voi. Chỉ cần uy lực của phù bảo biến mất thì Thủy Mộ Thiên Hoa có thể ngăn được ba người họ một lúc, từ đó có đủ thời gian cho Bạch Liên Hoa.
Điều quan trọng nhất là lá Thổ Độn phù trong tay nàng sắp sửa được thôi động thành công!
Vốn dĩ phù bảo Kim Cang Kích đã không còn nhiều uy lực, sau vài lần giao đấu với pháp thuật nhị gia, nó đã bị hao tổn đi một phần mà còn phải đối đầu với Thủy Mộ Thiên Hoa nữa nên uy lực cạn kiệt là chuyện thường tình.
Dẫu sao thì Thủy Mộ Thiên Hoa cũng được coi là pháp thuật phòng ngự nhị giai cực phẩm, mà suy cho cùng phù bảo của Lưu Ngọc cũng chỉ có một phần nhỏ uy lực của pháp bảo nên sẽ bị hao tổn đi rất nhiều.
Có điều Lưu Ngọc đã đoán được tình cảnh này, lúc Kim Cang Kích hơi có xu thế yếu đi là hắn đã phản ứng được.
“Kinh Thần Thích!”
Ánh mắt hắn lóe lên, thần thức ngưng tụ lại giữa hai đầu mày, tạo ra hai vật nhọn to bằng cây kim, sau đó thì phóng ra.
Cùng lúc đó, pháp lực của hắn bắt đầu cuồn cuộn và nhanh chóng thâm nhập vào U Minh Đoạn Hồn chùy, cũng biến nó thành một vật nhọn và lao vào Thủy Mộ Thiên Hoa, khóa chặt phần đầu lâu tinh xảo trên cái cổ thon dài của Bạch Liên Hoa.
Kinh Thần Thích vô hình vô chất, tốc độ bay cực nhanh, gần như đã tiếp cận được Thiên Mộ Thiên Hoa trong chớp mắt.
Được Lưu Ngọc khống chế, chúng đã men theo khe hở mà Kim Cang Kích tạo ra và đâm thẳng vào mục tiêu.
Bạch Liên Hoa vừa mới nhận ra, song nàng vẫn không phản ứng kịp và bị Kinh Thần Thích đâm trúng mi tâm.
“Hự!”
Nàng chỉ cảm thấy thần thức của mình đau nhức, ý thức cũng trở nên mơ hồ, song vẫn chưa kịp phục hồi thì một cơn đau nhức khác lại tới.
Bạch Liên Hoa có khả năng làm tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, thần thức của nàng đã đạt phạm vi tám dặm, khả năng đối kháng của thần thức cũng không hề yếu.
Với Kinh Thần Thích mạnh mẽ của Lưu Ngọc, một cây chỉ có thể khiến thần thức của nàng mất khống chế một lát, sau đó sẽ phục hồi lại ngay.
Song khoảng thời gian mất khống chế ngắn ngủi ấy cũng đủ để quyết định rất nhiều chuyện, đồng thời tuyên bố luôn vận mệnh của nàng.
Mất đi khả năng khống chế thần thức, pháp lực trong người Bạch Liên Hoa loạn cào cào, và cũng ngừng truyền vào trong Thổ Độn phù.
Phù lục mất đi pháp lực nên không thể kích phát, linh quang lập tức tối đi, lần thôi động này bị ngừng lại giữa chừng.