Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 742 - Chương 742. Uy Hiếp Xích Phong(3)

Chương 742. Uy hiếp Xích Phong(3) Chương 742. Uy hiếp Xích Phong(3)

Lúc này Vi gia hộ sơn trận pháp đã mở ra, phẩm cấp mạnh đến nhị giai thượng phẩm, chỉ dựa vào năm người bây giờ, muốn mạnh mẽ công phá là quá không thực tế.

Mục tiêu đầu tiên vẫn là Bạch gia, đợi giải quyết Bạch gia rồi lại thu thập những con mèo lớn nhỏ còn lại cũng không muộn.

Trước mắt chỉ là uy hiếp một phen, nếu có thể khiến Vi gia thần phục, vậy thì lúc tấn công Bạch gia vừa lúc có ích, có thể giảm bớt một ít tỉ lệ tử thương của đệ tử tông môn.

Nếu như bọn họ không thần phục, trốn trong trận pháp, vậy thì bọn họ không có cách nào chiếm được, chỉ có thể tạm thời rút lui.

Đây là đã sớm định xong chiến lược, ba người Nhan Khai đã biết, cho nên bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn, không có vẻ gì khác thường.

Một khắc trôi qua, Tiêu Sùng nói một tràng, đã miệng khô lưỡi khô.

Nhưng Vi gia không hề đáp lại, không cự tuyệt cũng không phản đối, giống như mắt điếc tai ngơ.

Thấy vậy, Tiêu Sùng có hơi tức giận, nhưng y lại không thể làm gì được.

“Ồ, có hi vọng.”

Lưu Ngọc nhìn thấy cảnh này, nhạy bén nhận ra được thái độ của Vi gia.

Bọn họ không từ chối, dường như có vẻ xiêu lòng, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, muốn chờ đợi, không muốn thể hiện thái độ quá sớm.

Nghĩ đến đây hắn quyết định thêm một mồi lửa, xem xem có thể khiến Vi gia làm việc cho mình hay không.

“Tiêu đạo hữu, ngươi cầm thứ này đến gần trận pháp, để tộc trưởng Vi gia xem cho rõ.”

“Đây là vật thiếp thân của kẻ phản nghịch Bạch Liên Hoa Bạch gia, nữ nhân này đã bị ta sử dụng Lôi Đình giết chết.”

“Ta tin rằng mấy vị đồng đạo Vi gia khi nhìn vật này hẳn là sẽ tỉnh táo rất nhiều, đưa ra lựa chọn chính xác.”

Lưu Ngọc lấy ra một cây trâm hoa màu bạc rồi thuận tay ném về phía Tiêu Sùng, nghiêm túc nói.

Đây chính xác là một trong những pháp khí của Bạch Liên Hoa, thường được nàng cài trên tóc làm đồ trang sức.

“Vâng, Thanh Dương đạo hữu.”

“Lão thất phu Vi Quang Chính kia thấy sức mạnh thần kỳ của đạo hữu, nhất định sẽ không dám không biết tốt xấu!”

Nhìn thấy cây trâm hoa màu bạc, đồng tử Tiêu Sùng co rụt lại, trong lòng cực kỳ khiếp sợ, nhưng động tác trên tay không chậm, nhanh chóng tiếp được.

Nữ tu sĩ tu vi thâm hậu, thanh danh không nhỏ này, cứ như vậy mà ngã xuống?

Cách đây không lâu, y vẫn còn nói chuyện cười đùa với nàng, đương nhiên y nhận ra vật thiếp thân này của Bạch Liên Hoa, mà vật thiếp thân của nữ tử không có khả năng bị tùy tiện vứt bỏ hay đem tặng.

Vốn dĩ Tiêu Sùng thấy động tĩnh của trận đấu pháp biến mất thì đã có suy đoán, bây giờ càng thêm xác định, y cũng càng thêm kính sợ Lưu Ngọc.

“Đi đi.”

“Chúng ta không có nhiều thời gian dừng lại nữa.”

Lưu Ngọc khoát tay áo.

Tiêu Sùng lập tức nặng nề gật đầu, thúc dục pháp khí cẩn thận đến gần Xích Phong sơn, sợ tu sĩ Vi gia trong trận pháp sẽ đột nhiên công kích.

“Cái gì!”

“Cái này… Đây chẳng lẽ là?”

Vi Thiên Thông mở to hai mắt, khẽ hô nói.

Sự suy đoán quá mức lớn mật, khiến cho y có hơi nói năng lộn xộn.

“Hừ, hai vị đạo hữu nghĩ không sai.”

“Kẻ phản bội Bạch Liên Hoa Bạch gia, đã bị Thanh Dương đạo hữu của Nguyên Dương Tông thi triển Lôi Đình tự tay chém giết.”

“Hy vọng hai người hãy suy nghĩ kỹ, đừng đi vào vết xe đổ của nàng.”

Bộ dáng mười phần tiểu nhân của Tiêu Sùng, y âm trầm nói.

Nói xong, y còn chắp tay hướng Lưu Ngọc ở phía xa, tỏ vẻ tôn kính.

“Không nghĩ tới, không nghĩ tới.”

“Không nghĩ tới Liên Hoa tiên tử vẫn còn diễu võ dương oai cách ở lễ mừng đây không lâu, vậy mà đã chết thảm.”

“Quả nhiên là thế sự khó lường.”

Vi Quang Chính vuốt râu, biểu tình phức tạp, giọng điệu có chút thổn thức.

Từ khi Bạch Liên Hoa chấp chưởng Bạch gia tới nay, nàng vẫn luôn âm thầm chèn ép Vi gia, bị Vi gia coi là đối thủ lớn nhất, không nghĩ tới vậy mà nàng lại chết một cách bình thường như vậy.

“Tiêu đạo hữu, có thể để lão phu suy nghĩ một chút nữa hay không?”

“Ngươi biết Vi gia có ba tu sĩ Trúc Cơ, đại sự như vậy lão phu cũng không thể một mình độc đoán.”

Cái chết của Bạch Liên Hoa dường như là cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà, khiến cho giọng điệu của Vi Quang Chính trở nên thả lỏng, suy nghĩ trong đầu bắt đầu dao động.

“Suy nghĩ một lúc đương nhiên là không có vấn đề gì, có điều thời gian của Thanh Dương đạo hữu quý báu, mấy vị cần phải nhanh một chút.”

“Ngoài ra, hy vọng rằng Quang Chính đạo hữu sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.”

“Nếu không, lễ mừng vừa mới trôi qua, nói không chừng không lâu sau sẽ là tang lễ.”

Có Lưu Ngọc làm chỗ dựa, thái độ của Tiêu Sùng vô cùng cứng rắn.

Đột nhiên, thần sắc y khẽ động, nhận được thần thức truyền âm, rồi y nói tiếp:

“Thanh Dương đạo hữu khoan hồng độ lượng, đích thân lên tiếng.”

“Chỉ cần bây giờ Vi gia quy thuận, đồng thời phái một bộ phận tu sĩ, hỗ trợ tấn công Phượng Hoàng sơn.”

“Như vậy sau này chúng ta có thể cân nhắc ban thưởng toàn bộ tòa Tê Mộc sơn nhị giai hạ phẩm cho Vi gia các ngươi.”

“Thanh Dương đạo hữu quả thật là vô cùng có thành ý, hy vọng gia tộc các ngươi không nên không biết phân biệt tốt xấu.”

Một tòa Linh sơn nhị giai hạ phẩm trân quý như thế nào?

Đủ để làm nền tảng, tạo ra một gia tộc Trúc Cơ.

Bình Luận (0)
Comment