Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 752 - Chương 752. Không Đi Trước Nữa(3)

Chương 752. Không đi trước nữa(3) Chương 752. Không đi trước nữa(3)

Cộng thêm một trăm tu sĩ Vi gia, lúc này chỉ tính riêng tu sĩ Luyện Khí kỳ đã có gần bốn trăm người, rậm rạp chằng chịt đầy đầu người, may mà Quy Nguyên chu đủ lớn, nếu không trên mạn thuyền sẽ không chứa được nhiều người như vậy.

Mặc dù vậy, trông thuyền vẫn có vẻ hơi chật chội.

Từ cơ thể căng thẳng của những tu sĩ này, và đôi mắt thỉnh thoảng nhìn Phượng Hoàng sơn, Lưu Ngọc nhạy cảm nhận ra sự căng thẳng và bất an của họ, nhưng hắn cũng không nói thêm gì.

Bất kể trong lòng những tu sĩ này có suy nghĩ như thế nào, sự phát triển của sự việc sẽ không thay đổi theo ý muốn của bọn họ, trận chiến này cũng không thể tránh khỏi.

Hướng đi của Tu Tiên Giới này, cho đến bây giờ chưa bao giờ do đại đa số tu sĩ cấp thấp quyết định.

Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Lưu Ngọc đánh pháp quyết vào lệnh bài khống chế, khống chế Quy Nguyên chu bay thằng về phía Phượng Hoàng sơn mà không hề che giấu chút nào.

Phía Bạch gia đương nhiên đã sớm phát hiện chiếc phi thuyền màu đỏ khổng lồ này, bọn họ duy trì cảnh giác cao độ, lúc này bọn họ cũng không tiết kiệm Linh lực nữa, toàn lực kích hoạt hộ sơn trận pháp.

Lấy Phượng Hoàng sơn làm trung tâm, một trụ sáng màu xanh nhanh chóng thành hình, bao trùm toàn bộ Linh sơn, phát ra một động tĩnh khổng lồ, gây ra những thay đổi trong không khí trong bán kính mười dặm.

Trong phạm vi này, chỉ cần là tu sĩ thì đều có thể cảm nhận được sự thay đổi của Linh khí, vô cùng khác với bình thường

Từ xa nhìn lại, Linh quang của trụ sáng màu xanh bao trùm Phượng Hoàng sơn vô cùng cường thịnh, cho dù là ban ngày cũng cực kỳ dễ thấy, khiến cho tu sĩ không thể không chú ý.

Trụ sáng màu xanh dài rộng vài dặm, cao khoảng chừng năm trăm trượng, nó giống như một cây Định Hải thần châm, mang đến cho tu sĩ Bạch một cảm giác an toàn không gì sánh kịp, đồng thời cũng giống như gậy Như Ý có thể co duỗi tự nhiên, muốn đâm thủng bầu trời khuấy động phong vân.

Trận pháp nhị giai cực phẩm – Huyễn Diệt Thanh Hoa trận.

Lúc này, trong từ đường trang nghiêm của Bạch gia, hai nữ tu một già một trẻ với tâm trạng khác nhau, bắt đầu trao đổi ở nơi này.

“Thái Hoàng, trước mắt tộc trưởng đã gặp chuyện bất trắc, ngươi là người có thiên phú ưu tú nhất mấy đời gần đây của Bạch gia, hy vọng của cả gia tộc đang đặt ở trên người ngươi.”

“Theo lão nhân thấy, ngươi thật sự không thích hợp tiếp tục ở lại Phượng Hoàng sơn, ngươi vẫn là nên dẫn theo một vài tộc nhân hạch tâm đi đi.”

“Đoàn người Nguyên Dương Tông khí thế hung hăng đến đây, nếu bọn họ dám đánh Phượng Hoàng sơn, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị một vài con bài chưa lật, phần nắm chắc không hề nhỏ.”

“Nếu như chúng ta một mực bảo vệ, e rằng gia tộc sẽ bị diệt vong.”

Một nữ tu Từ Nương bán lão nhìn qua khoảng chừng năm mươi tuổi, mái tóc bạc trắng khuyên nhủ.

Bà ta là tứ trưởng lão Bạch gia, tu vi ở Trúc Cơ trung kỳ, đồng thời cũng là dòng chính của Bạch Liên Hoa, có thể nói bà ta đã nhìn Bạch Thái Hoàng lớn lên.

Bạch Thái Hoàng ngơ ngác nhìn bài vị của Bạch Liên Hoa, trong mắt hiện lên vẻ bi thương, trong lòng vô cùng tự trách, không biết trong lòng nàng ta đang suy nghĩ gì mà hồi lâu không trả lời.

“Đều tại ta vô dụng, cần tộc trưởng ở lại cắt đuôi, cho nên mới mất mạng.”

“Nếu cảnh giới của ta cao hơn một chút, cũng không hèn nhát nhu nhược, vậy thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy?”

Nàng ta lẩm bẩm nói.

Dường như đang tự trách bản thân, dường như đang hỏi một lần nữa.

Không biết có phải nàng ta đã nghĩ thông suốt rồi không, ánh mắt của nàng ta dần trở nên sáng ngời, phảng phất như đang dấy lên ngọn lửa hận thù.

“Tứ trưởng lão nói đúng, trứng không thể được đặt trong một giỏ.”

“Người đi an bài một vài tộc nhân hạch tâm rồi tìm cơ hội, thừa cơ rối loạn để đột phá vòng vây đi! Còn những tộc nhân bên ngoài cũng không cần triệu hồi nữa, cứ để bọn họ tự mình mang theo tài nguyên ẩn núp.”

“Về phần Thái Hoàng, thân là thiếu tộc trưởng, sao ta có thể rời khỏi gia tộc trong lúc gia tộc nguy nan được chứ? Ta phải thủ vững đến cùng, cùng tồn tại cùng tồn vong với gia tộc!”

“Lần này, ta tuyệt đối sẽ không đi trước!”

Bạch Thái Hoàng hít sâu một hơi, kiên định nói.

Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt nàng ta lại nhịn không được rơi hai hàng lệ, thoạt nhìn như loại vẻ đẹp thê lương.

“Đứa nhỏ ngốc nghếch, tuyệt đối không nên hành động theo cảm tính.”

“Ngươi mới là hy vọng của gia tộc, hơn nữa quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”

“Nghe lời, ngươi hãy rút lui khỏi đây trước đi!”

“Nếu không đi sẽ không kịp mất.”

Tứ trưởng lão Bạch gia nghe vậy thì quýnh lên, bà ta nắm lấy tay của Bạch Thái Hoàng không ngừng khuyên bảo.

Nhưng bất luận bà ta khuyên bảo như thế nào, Bạch Thái Hoàng cũng không có ý định thay đổi suy nghĩ, vẻ mặt kiên quyết.

Cuối cùng tứ trưởng lão Bạch gia thở dài, chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này.

Bình Luận (0)
Comment