“Phụt.”
Trận pháp chịu những đòn công kích mãnh liệt như vậy đã tạo thành một lực phản phệ vô cùng lớn, tác động lên người tu sĩ đang khống chế trận pháp.
Tứ trưởng lão Bạch gia chịu phản phệ đột nhiên phun ra hai ngụm máu tươi lớn, bà ta đã bị trọng thương, nguyên khí đã bị tổn hại lớn.
Máu nhuộm đỏ cả vạt áo, trên khuôn mặt Từ Nương bán lão của bà ta lập tức xuất hiện vài nếp nhăn thật sâu, ngay cả mái tóc bạc trên đỉnh đầu cũng bị nhuộm trắng hơn rất nhiều.
Đây đều là do nguyên khí bị tổn hại lớn, dẫn đến tuổi thọ giảm đi.
“Không tốt, không thể kiên trì được nữa!”
“Không thể giữ được Phượng Hoàng Sơn nữa, kế hoạch trước mắt chỉ có thể là mỗi người tự mình đột phá vòng vây!”
“Chỉ cần chúng ta có thể chạy thoát được một người, gia tộc sẽ không tiêu diệt hoàn toàn.”
Sau khi thiết lập để trận pháp tự vận hành, tứ trưởng lão Bạch gia nhanh chóng truyền âm cho nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão của Bạch gia, còn có Bạch Thái Hoàng.
Làm xong những việc này, bà ta đột nhiên khống chế tia sáng xoay người bỏ chạy, chạy trốn vào trong Phượng Hoàng sơn.
Khi tổ tiên Bạch gia xây dựng gia tộc, bọn họ đã nghĩ đến nhiều tình huống khác nhau có thể xảy ra, sau đó bọn họ đã để lại một số đường hầm dưới lòng đất, có thể nối thẳng ra bên ngoài mấy chục dặm.
Bà ta muốn dẫn theo hai đứa cháu chắt có linh căn của mình trốn thoát khỏi Phượng Hoàng sơn từ đường hầm dưới lòng đất.
Sở dĩ tứ trưởng lão Bạch gia chạy trốn, không phải là bà ta tham sống sợ chết, hơn nữa đại hạn của bà ta đã gần đến rồi, vậy nên bà ta không để ý đến sinh tử.
Mà bà ta biết chỉ cần còn một người sống, gia tộc mới có hi vọng, cho nên bà ta cố gắng bảo vệ hai đứa cháu chắt có linh căn của mình, giữ mồi lửa của gia tộc, chờ đợi sự trở lại của gia tộc trong tương lai.
Chỉ có những tộc nhân phàm trần, lúc này không thể quan tâm được nữa, chỉ có thể từ bỏ.
Phản ứng của nhị trưởng lão Bạch gia cũng không chậm, lão ta nhận được truyền âm của tứ trưởng lão thì lập tức biết chuyện không thể thành, lão ta lập tức triệu hồi Linh khí pháp khí, khống chế tia sáng nhanh chóng bay vào trong núi.
“Rầm rầm!”
Ly Huyền kiếm và U Minh Đoạn Hồn chùy đâm vào vị trí điểm yếu của trận pháp, hoàn toàn “xuyên thủng” nó, uy năng mạnh mẽ đã để lại hai khoảng trống với kích thước gần một trượng ở bên trên.
Trận pháp mất đi sự khống chế của tứ trưởng lão Bạch gia nên uy năng của nó đã yếu đi không ít, hơn nữa còn mất đi “trụ cột vững chắc” là nhị trưởng lão Bạch gia, sức mạnh ngăn cản đã giảm mạnh.
Dưới một kích của Lưu Ngọc, trực tiếp mở ra hai lỗ hổng.
“Rầm rầm.”
“Rầm rầm.”
“Rầm rầm.”
Giống như domino sụp đổ, phản ứng dây chuyền xuất hiện, dưới sự tấn công mạnh mẽ của Lưu Ngọc, trong một thời gian ngắn trận pháp đã xuất hiện rất nhiều lỗ thủng lớn nhỏ.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ một lát nữa trận pháp sẽ bị công pháp.
Một gia tộc có sáu tu sĩ Trúc Cơ, vậy thì bọn họ có bao nhiêu tài nguyên đây?
Huống chi Bạch gia còn lệ thuộc vào Bạch Vân Quan, quan hệ của bọn họ vô cùng chặt chẽ!
Bọn họ vất vả đánh hạ Bạch gia, cho nên việc “kiểm tra”, “kiểm kê” một phen trước cũng không tính là quá đáng đúng không?
Đám người Nhan Khai, Thôi Lượng nghĩ đến đây, trong lòng nóng hừng hực, thân thể lập tức có hành động, càng tiến gần hơn đến trụ sáng màu xanh.
Muốn là người đầu tiên tiến vào Phượng Hoàng sơn thì phải tham gia vào trận “thịnh yến” này!
Về phần Tiêu Sùng và Vi gia, phản ứng của bọn họ cũng không kém.
Bọn họ xung phong ở phía trước, nhưng không phải vì bọn họ muốn động chân động tay, mà là bọn họ mới gia nhập nên không dám làm chuyện không sạch sẽ, nên bọn họ muốn biểu hiện tốt một chút mà thôi.
Mà Giang Thu Thủy thì nhớ lời Lưu Ngọc phân phó nên nàng ta không hề làm ra hành động thiếu suy nghĩ, vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn liên tục công kích trận pháp.
“Đi bên cạnh Lưu sư huynh mới là an toàn nhất.”
“Hơn nữa nếu có chỗ tốt, sư huynh sẽ không bạc đãi “người một nhà”.”
Đôi mắt đẹp của nàng ta thỉnh thoảng nhìn Lưu Ngọc, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ, âm thầm nghĩ.
Nhìn thấy trận pháp sắp bị công pháp, rất nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng không kiềm chế được mà nhanh chóng tiếp cận đến trận pháp.
Bọn họ muốn là người đầu tiên tiến vào để cướp đoạt, “cất giấu” thêm vào túi trữ vật của bản thân một vài thứ đồ.
Có điều phần lớn tu sĩ Luyện Khí kỳ phe hắn vẫn tương đối lý trí, hoặc có lẽ là cẩn thận, cho nên tạm thời không làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào.
Nhưng nếu như có người đầu tiên, bọn họ nhìn thấy được người khác đã nếm được ngon ngọt, vậy thì liệu bọn họ có còn kiềm chế được hay không vẫn vô cùng khó nói.
Ly Huyền kiếm và U Minh Đoạn Hồn chùy tiếp tục công kích trận pháp, nỗ lực phá hủy nó hoàn toàn, đồng thời thần thức Lưu Ngọc đều được mở ra toàn bộ, thu hết những hành động xung quanh Phượng Hoàng sơn vào trong mắt.
Nhìn thấy sự hỗn loạn trong đội ngũ, hắn nhướng mày, đang định ra lệnh để chỉnh đốn.