Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 767 - Chương 767. Ma Hỏa Vòng Thứ Sáu

Chương 767. Ma Hỏa vòng thứ sáu Chương 767. Ma Hỏa vòng thứ sáu

Hắn dường như đã hóa thân thành một vị thần chết, vung chiếc liềm trong tay, không ngừng gặt hái sinh mệnh của tu sĩ Bạch gia.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên, còn có tiếng cầu xin tha thứ, cũng không thể khiến cho hắn dừng lại, trong mắt hắn, bọn họ chỉ là “nhiên liệu” biết đi.

Giống như là những tu sĩ sống sờ sờ này không phải là sinh mệnh, mà là mùa màng trên cánh đồng, còn hắn thì lạnh lùng vô tình vung lưỡi liềm không ngừng thu gặt.

Trong mắt Lưu Ngọc, sinh mệnh đều bình đẳng.

Cho nên hắn không phân biệt nam nữ, già hay trẻ, chỉ cần có thể cung cấp nhiên liệu, vậy thì tất cả bọn họ đều là mục tiêu.

“Xin tiền bối tha mạng.”

“Chỉ cần tiền bối có thể tha cho tiểu nữ, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa, để tiền bối hưởng thụ đến tận cùng.”

Một nữ tu mặc y phục màu vàng hạnh nhân, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Nàng ta nhìn qua khoảng chừng ba mươi, tướng mạo đoan trang, cơ thể lẳng lơ, lúc nói chuyện nét mặt lộ ra vài phần quyến rũ.

Nhưng trả lời nàng ta chỉ là một ánh lửa màu xanh nhạt.

Sau khi ánh lửa màu xanh lóe lên, tại chỗ chỉ còn lại những đống tro tàn.

Mà Thanh Dương Ma Hỏa tiếp tục chậm rãi thiêu đốt ngay trên đống tro tàn, hấp thu nhiên liệu trong đó để lớn mạnh hơn.

Những vết máu đỏ sẫm, những cái hố lớn nhỏ, tàn dư của các loại pháp thuật đóng băng, hỏa thiêu,…

Mảnh đất thiêng sinh ra hiền tài Linh địa trong quá khứ này, bây giờ chỉ còn lại cảnh hoang tàn ở khắp nơi.

Lưu Ngọc hờ hững thu hồi ánh mắt, năm ngón hắn tay vươn ra, hấp thu lấy hàng chục ánh lửa.

Giống như én bay về tổ, từng ngọn lửa màu xanh cái sau tiếp nối cái trước hội tụ trong lòng bàn tay của hắn.

Chúng vậy mà biến thành hình dạng to bằng quả trứng ngỗng, chỉ có điều màu xanh càng sẫm thêm vài phần.

Lưu Ngọc dùng thần thức vô tận của tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong quét ngang, thu trọn toàn bộ động tĩnh của Phượng Hoàng sơn vào đáy mắt, có thể nhìn thấy rõ toàn bộ như thấy những đường vân trên lòng bàn tay.

Trong thời gian ngắn ngủi khoảng mười hơi thở này, ngoại trừ Bạch Thái Hoàng đã bỏ mạng trong tay của hắn thì năm tu sĩ Trúc Cơ còn lại bên phía Bạch gia đều đang bị cầm chân, đang kịch liệt giao phong với đám người Nhan Khai và Thôi Lượng bên phe hắn.

Trong đó động tác của nhị trưởng lão và tứ trưởng lão Bạch gia là nhanh nhất.

Bọn họ vậy mà đã chạy trốn vào đường hầm đã được chuẩn bị trước, có điều bọn họ vẫn tạm thời bị chặn lại, đừng hòng nghĩ có thể dễ dàng chạy thoát.

“Trận pháp bao phủ toàn bộ Phượng Hoàng sơn, dưới lòng đất cũng nằm trong phạm vi của nó, khó trách đối phương muốn kích nổ trận pháp.”

Thần thức luôn quan sát chuyển động, còn Lưu Ngọc trầm tư.

Nhìn tu sĩ Luyện Khí còn lại hơn một nửa của Bạch gia đang phân tán chạy trốn, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng từ bỏ ý định tiếp tục thu hoạch trong đầu.

Những tu sĩ này quá phân tán, nếu hắn đi thu hoạch thì quá mất thời gian và công sức.

Nhiên liệu thu được khi giết chết hàng chục tên như thế này cũng chưa chắc có thể sánh bằng một tu sĩ Trúc Cơ.

Quan trọng nhất là, tùy tiện tàn sát các tu sĩ cấp thấp cũng có ảnh hưởng xấu, mặc dù trong thời chiến không cần phải tuân thủ điều này.

Nhưng mặt ngoài việc trắng trợn tàn sát các tu sĩ cấp thấp thì chung quy cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định đến thanh danh của hắn, có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn trong tông môn.

Hơn nữa không phải bên phe hắn có rất nhiều tu sĩ Luyện Khí sao, nếu như hắn giết sạch tất cả rồi, vậy thì chẳng phải bọn họ không còn việc gì để làm sao?

Dù sao nhiệm vụ lần này còn rất dài, hắn vẫn còn rất nhiều cơ hội để thu hoạch nhiên liệu.

Nếu đến cuối cùng vẫn thiếu, hắn cũng có thể giả vờ…

Cách tu sĩ cấp cao đối đãi với tu sĩ cấp thấp, chính là muốn làm gì thì làm, không kiêng nể gì cả.

Quy tắc đạo đức của thế tục, từ lâu đã mất đi hiệu quả đối với những tu tiên giả, bọn họ có thể tùy ý chà đạp, khiến nó trở thành thứ vô giá trị không đáng một đồng.

Thứ có thể ràng buộc một tu tiên giả, vĩnh viễn chỉ có thể là một tu tiên giả đồng cấp, hoặc là một tu tiên giả cao cấp hơn!

Nghĩ như thế, tay Lưu Ngọc bấm pháp quyết một cái, không chế Ly Huyền kiếm hóa thành một ánh lửa đỏ rực rồi phóng lên trời cao.

Đuổi theo phương hướng của nhị trưởng lão Bạch gia.

Không bao lâu sau, hắn đã tiếp cận vị trí của Tiêu Sùng, hai người Vi gia và nhị trưởng lão Bạch gia.

Dựa vào sự quan sát của thần thức, tia sáng xoay chuyển, nhắm ngay vào chỗ đất yếu ớt, trực tiếp hạ xuống phá vỡ mặt đất.

“Rầm.”

Sau khi động tĩnh qua đi, bùn đất ở hai bên tia sáng giống như nước, bị gạt sang hai bên.

Dưới sự sắc bén của Linh khí thượng phẩm, mặt đất cũng không thể trở thành trở ngại!

Chỉ là vì có lực cản cản lại, tốc độ đã chậm hơn rất nhiều.

Lưu Ngọc khống chế Ly Huyền kiếm, chỉ sau vài hơi thở đã có thể tiến vào một đường hẫm trống.

Bình Luận (0)
Comment