Vì để có thể thu hoạch được càng nhiều nhiên liệu càng tốt, Lưu Ngọc đã không trực tiếp lấy tính mạng của lão ta.
“Tặc tử Sở quốc, các ngươi sẽ không có kết quả tốt đẹp.”
“Các ngươi sẽ chết không toàn thây…”
Nhị trưởng lão Bạch gia vô cùng cứng rắn, cho dù bị đánh đến nông nỗi này, lão ta vẫn không hề cầu xin tha thứ.
Trên khuôn mặt dính máu của lão ta đều là sự tàn nhẫn, lão ta bắt đầu nguyền rủa bọn họ.
“A a.”
Nhưng lão ta còn chưa nói hết, ánh sáng màu xanh chói mắt đã càng lúc càng lớn, cuối cùng nhào vào người lão ta.
Nhị trưởng lão Bạch gia chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, sau đó lão ta lập tức trở thành một đống tro tàn.
“Hừ.”
Lưu Ngọc lạnh lùng cười, vươn tay thu túi trữ vật của lão ta vào trong tay.
Còn đống tro tàn đó, cứ để nó nằm yên tĩnh ở nơi này, coi như là “nhập thổ vi an”.
“Thủ đoạn thật tàn nhẫn.”
Nhìn thấy thảm trạng của đối thủ cũ, trong lòng Vi Quang Chính run lên, lập tức cảm thấy may mắn.
May mắn bản thân đã dẫn dắt Vi gia đưa ra lựa chọn chính xác, bọn họ sẽ không bước theo con đường của Bạch gia.
“Thanh Dương đạo hữu, đây là pháp khí của lão ta, xin đạo hữu hay đích thân xử lý.”
Tiêu Sùng đi tới, vẻ mặt nịnh nọt nói.
Nói xong, hai tay y đưa tới vài kiện pháp khí, Linh khí.
Kiện Linh khí thượng phẩm băng kiếm màu lam mà Nhị trưởng lão Bạch gia ngự sử cũng nằm trong số đó.
“Không sai.”
“Những thứ này cứ để Lưu mỗ bảo quản trước, đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi thì sẽ luận công ban thưởng.”
“Chư vị không có ý kiến chứ?”
Hài lòng gật đầu, ánh mắt Lưu Ngọc quét qua ba người bọn họ, không chút nghi ngờ nói.
“Lý nên như vậy, lý nên như vậy.”
Tiêu Sùng là người đầu tiên hưởng ứng.
“Hai lão phu chúng ta, tất cả đều nghe theo sự an bài của Thanh Dương đạo hữu!”
Hai người Vi Quang Chính cũng vội vàng tỏ thái độ, không dám tỏ ra nửa phần bất mãn.
“Vậy thì cứ như thế đi, nếu lão già này đã đền tội, mấy vị đạo hữu cũng nhanh chóng đi trợ giúp các đạo hữu khác đi.”
“Tu sĩ Trúc Cơ bên phía Bạch gia, Lưu mỗ không hy vọng có người nào có thể trốn thoát!”
Lưu Ngọc thản nhiên nói.
“Vâng, bọn ta hiểu rõ.”
Tiêu Sùng và hai người Vi gia ngay lập tức lĩnh mệnh.
Là những người “quy thuận”, bọn họ biết rất rõ vị trí của bản thân ở đâu, cho nên bọn họ không hề không biết trái phải mà cò kè mặc cả.
“Ừ.”
Thấy vậy, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó thần thức hắn khẽ động, trực tiếp khống chế Ly Huyền kiếm phóng lên trời, đột phá tầng tầng lớp đất, một lần nữa trở lại mặt đất, truy kích mục tiêu tiếp theo.
Sau khi Lưu Ngọc rời đi, ba người thu hồi ánh mắt, Tiêu Sùng cũng nhanh chóng rời đi.
Nhìn đống tro tàn của nhị trưởng lão Bạch gia, Vi Quang Chính lộ ra vẻ thổn thức, có một loại cảm giác thỏ từ hồ bi.
“Lão gia hỏa này, cứ như vậy mà chết ở chỗ này?”
Gã tự lẩm bẩm, trong lời nói chứa vài phần trống vắng của tuổi xế chiều.
Cuối cùng, Vi Quang Chính vẫn đào một cái hố, chôn xong đống tro đen của nhị trưởng lão Bạch gia rồi mới cùng nhị trưởng lão của gia tộc rời khỏi nơi này.
…
Sau khi rời khỏi đường hầm, tia sáng của Lưu Ngọc xoay chuyển, truy kích mục tiêu tiếp theo.
Bên hắn có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đang đi cầm chần, cho nên tu sĩ Bạch gia không thể chạy ra được, vẫn nằm trong phạm vi của thần thức.
Căn cứ vào khoảng cách xa gần, hắn nhanh chóng lựa chọn mục tiêu tiếp theo, ngũ trưởng lão Bạch gia, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Mà tu sĩ đuổi giết ngũ trưởng lão Bạch gia, chính là Giang Thu Thủy và Lãnh Nguyệt Tâm.
“Bạch Thái Hoàng cung cấp cho Ma Hỏa một phẩy năm độ nhiên liệu, hơn một trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ của Bạch gia cung cấp cho Ma Hỏa ba độ nhiên liệu.”
“Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong nhị trưởng lão Bạch gia, một mình lão ta mà đã có ba độ nhiên liệu.”
“Bây giờ có thêm ngũ trưởng lão Bạch gia thì chắc có thể đạt được Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ sáu.”
Cảm nhận được sức mạnh của Thanh Dương Ma Hỏa trong đan điền, Lưu Ngọc lặng lẽ ước tính, suy nghĩ thu hoạch nhiên liệu càng thêm mãnh liệt.
Sức mạnh của Thanh Dương Ma Hỏa hiện tại không kém, trước mắt vẫn có thể dùng nó thêm một lát nữa, hơn nữa sau này nó vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển.
Có thể dự đoán được, nếu như ngọn lửa này tiếp tục phát triển, chắc chắn nó sẽ trở thành một thủ đoạn quan trọng trong giai đoạn Trúc Cơ này của hắn.
Vừa nghĩ như vậy, cảm giác mong chờ trong lòng Lưu Ngọc càng mạnh hơn, pháp lực cũng nhất thời nhanh hơn vài phần.
Trong đôi mắt đen nhánh của hắn, dường như có một ngọn lửa màu xanh đang rực cháy!
Tia sáng đỏ rực nhanh chóng lướt qua bầu trời, mang theo uy thế và Linh áp mạnh mẽ, tham gia vào buổi thịnh yến này.
…
“A a.”
Trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, ngũ trưởng lão Bạch gia đã hóa thành tro bụi.
Lưu Ngọc nhìn ngọn lửa màu xanh với kích thước to bằng trứng ngỗng đang chậm rãi chuyển động trong tay, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ sáu!