Những kẻ này là thế lực nhỏ hoặc tán tu cấp bậc Luyện Khí, có ít nhiều quan hệ với Bạch gia, vì đó như thiên lôi sai đâu đánh đó, theo cách nói thông thường chính là “Nanh vuốt” của Bạch gia.
Bạch gia ăn thịt, bọn họ cũng có thể theo sau ăn canh, cho nên ngày tháng trôi qua cũng không tệ lắm.
Cục diện kinh doanh mấy năm, thậm chí mấy chục năm tốt đẹp mất rồi, bọn họ hận nhất là đoàn người Lưu Ngọc.
Nhưng hiện thực tàn khốc ở trước mặt bọn họ, nếu như không muốn bị thanh tẩy giống như Bạch gia cũng chỉ có hai con đường có thể đi.
Phủi nhanh phủi sạch quan hệ với Bạch gia, gia nhập vào làm “Người dẫn đường.”
Hoặc là từ bỏ cơ nghiệp kinh doanh khổ cực, rời khỏi mảnh đất này.
Bạch gia diệt vong, gia nhập vào Vi gia.
Đối với tu sĩ quanh phường thị Kim Khuyết năm trăm dặm mà nói, đây chính là một tin tức kinh thiên động địa không thể nghi ngờ.
Theo kết thúc của Bạch gia, mảnh đất này cũng đã thay đổi kết cục, cơ bản có thể nói là đại cục đã định.
Cho dù còn có mấy gia tộc Trúc Cơ, mấy tên Trúc Cơ tán tu, cũng không thể gây nên được sóng gió gì, cũng không còn cách nào ngăn cản bước chân chinh phục của Lưu Ngọc.
Đối với loại biến hóa trăm ngàn năm khó gặp một lần này, phần lớn tu sĩ không biết nên đi con đường nào.
...
Thời gian trôi qua như nước, hai ngày ngắn ngủi trong nháy mắt đã qua.
Phượng Hoàng sơn.
Động phủ cũ của Bạch Liên Hoa, Luyện Công phòng.
Lưu Ngọc nhắm chặt hai mắt, trên mặt nổi lên màu xanh đậm sáng tối chập chờn, trên tay chậm rãi bóp lấy một đạo lại một đạo pháp quyết, vận chuyển Thanh Dương công luyện hóa dược lực Dưỡng Nguyên đan.
“Phù”
Phun ra một ngụm trọc khí, thổi lên một chút bụi bặm trên mặt đất, hắn chậm rãi mở hai mắt ra.
“Là thời điểm để luyện chế Xích Nguyên đan.”
Lưu Ngọc yên lặng thầm nghĩ.
Lúc này dưới hiệu quả nghịch thiên của Tiên Phủ, Linh thảo Linh dược luyện chế Xích Nguyên đan về cơ bản đã trưởng thành toàn bộ, chuẩn bị mười phần, dùng để luyện tập như vậy đã đủ rồi.
Trước luyện chế mấy lô xem hiệu quả, nếu như diệu quả đan dược làm cho mình hài lòng, lại thúc thêm nhiều Linh thảo, luyện chế thêm càng nhiều Xích Nguyên đan cũng không muộn.
Mà đan phương luyện đan này, hai ngày đã hoàn toàn hiểu rõ.
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc đứng dậy từ trên bồ đoàn, nhắm mắt lại, thần thức giao động quang điểm bích lục ở Nễ Hoàn cung.
Một hấp lực quen thuộc truyền đến, vẫn không thể kháng cự như vậy, hắn chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại.
Tựa hồ chỉ một nháy mắt, lại dường như đã qua thật lâu.
Lần nữa Lưu Ngọc khôi phục lại ý thức là đã ở bên trong kết giới màu xanh, phía dưới chính là linh điền màu đen.
Mà hắn lại biến thành trạng thái hình thức ban đầu của nguyên thần, thành một chùm sáng màu hồng to cỡ đầu người.
Ám Tinh Linh thụ cao hơn mười trượng, thân cây tỏa ra linh quang màu lam, trên nhánh cây là từng quả tỏa ra ánh sáng màu lam.
Một chùm sáng màu bạc dày đặc chiếu vào Ám Tinh Linh thụ. Nếu nhìn về đầu nguồn phát ra chùm sáng, thì chỉ có thể thấy một điểm sáng nho nhỏ màu bạc, phảng phất như đang nằm ở nơi vô cùng vô tận nào đó.
Nói cách khác, đây là một hành tinh hư ảo, tựa như đang tồn tại, mà đồng thời cũng không hề tồn tại.
Trước mắt hoàn toàn không thể hiểu được đạo lý và quy tắc đằng sau nó, vì vậy chỉ nhìn nó một lúc rồi bỏ qua.
Hắn nhẹ nhàng lướt tới ba gian nhà gỗ nhỏ, mục đích hết sức rõ ràng.
Chỉ chốc lát sau, đã khống chế một cái Linh sừ* và mấy chục hộp ngọc đi vào Linh điền màu đen bên cạnh.
*cuốc
Lúc này Linh thảo Linh dược trong Linh điền đều đã trưởng thành, ngoại trừ Ám Tinh Linh thụ ở bên ngoài, đều là Linh thảo cần thiết để luyện chế Xích Nguyên đan.
Lưu Ngọc không chút do dự, lực lượng thần thức khống chế Linh sừ bay hướng vào Linh điền, bắt đầu đào ra từng cây Linh dược Linh thảo.
Sau đó lại dùng thần thức chi lực khống chế Linh thảo, làm cho nó bay đến trong hộp ngọc.
Quá trình này sớm đã lặp lại vô số lần, là đã vô cùng quen thuộc, cho nên hiệu suất vô cùng cao.
Chưa đến thời gian nửa khắc, ngoại trừ Ám Tinh Linh thụ, tất cả Linh thảo Linh dược đã được đào ra hoàn hảo không chút sứt mẻ nào, đồng thời cất giữ bằng hộp ngọc.
Mà hạt giống Linh thảo Linh dược cũng được phóng vào bên trong nhà gỗ nhỏ, cất giữ dán lại tên loại ở trong hộp gỗ, sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ.
Cuối cùng, nhìn thoáng qua hư vô và hắc ám bên ngoài kết giới, thần thức của Lưu Ngọc bao trùm mấy chục cái hộp ngọc, trong lòng hơi động, truyền ra ý nghĩ ra ngoài.
Một trần quay cuồng trời đất, nguyên thần của hắn lại lần nữa quay về với nhục thân, mà từng cái hộp ngọc thì rải khắp bốn phía quanh người.
Lông mi run lên, Lưu Ngọc mở hai mắt ra, thoáng vận động thân thể một chút, lại xách theo hộp ngọc chứa Linh dược đưa đến phòng Luyện Đan.
“Ầm ầm”
Ở dưới lệnh bài khống chế, cửa đá phòng Luyện Đan từ từ nâng lên, phát ra từng tiếng vang.
Lưu Ngọc đi vào trong phòng, mở từng hộp ngọc ra, bày ra một cách ngăn nắp.
Sau đó tay trái sờ vào túi trữ vật một cái, lấy ra một cái lò luyện đan có màu sắc ố vàng, kích thước to bằng miệng chén.
Chính là đỉnh Huyền Hoàng chuyên dùng cho luyện đan!