Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 790 - Chương 790. Thưởng Phạt Phân Minh(2)

Chương 790. Thưởng phạt phân minh(2) Chương 790. Thưởng phạt phân minh(2)

Linh khí thượng phẩm “dự chi”, đương nhiên không phải là hắn hào phóng hay là rộng lượng, mà là vì để tăng cường thực lực tổng thể của đội ngũ.

Tình thế của thời kỳ hiện tại, tăng cường thực lực tổng thể của đội ngũ, cũng đồng nghĩa với tăng cường thực lực của hắn ở trình độ nhất định, ngày sau mới có thể sử dụng cho bản thân mình tốt hơn.

Cho nên, hắn cố gắng đi làm phép cộng, chứ không muốn đi làm phép trừ.

Không qua bao lâu sau, mười hai tu sĩ Trúc Cơ khác trong đội ngũ đều đã đến động phủ của Bạch Liên Hoa.

Lần lượt là bốn người Giang Thu Thủy, Nhan Khai, Thôi Lượng, Lãnh Nguyệt Tâm, năm người của tông môn phụ thuộc Mạnh Văn Tinh, Ngô Vĩnh Xuân, còn có ba người mới đầu quân vào là Vi Quang Chính, Vi Cô Bình, Tiêu Sùng.

“Chư vị, cách ngày đánh chiếm được Phượng Hoàng sơn cũng đã qua bảy ngày.”

“Đã đến lúc chúng ta xuất phát, thu phục triệt để toàn diện mảnh khu vực này rồi.”

Ánh mắt Lưu Ngọc bình tĩnh, chậm rãi lướt qua trên gương mặt của mười hai vị tu sĩ Trúc Cơ, trầm giọng lên tiếng.

“Phần thưởng” khi đánh chiếm được Phượng Hoàng sơn, đã được phân phát xuống vào hai ngày trước.

Bốn người của tông môn, mỗi người đều có thể đạt được tài nguyên trị giá một ngàn Linh Thạch, không ngoại lệ họ đều đã lựa chọn một pháp khí cực phẩm.

Mọi người đều hết sức sáng suốt, biết được giá trị của thời kỳ rối ren này, pháp khí có thể khiến cho bản thân nhanh chóng nâng cao thực lực, quan trọng vượt xa bất kỳ tài nguyên Linh Thạch nào khác.

Mà năm người tông môn phụ thuộc Mạnh Văn Tinh, Ngô Vĩnh Xuân, mỗi người có thể được tài nguyên giá trị tám trăm Linh Thạch, sau khi đã bổ sung một phần Linh Thạch, họ cũng lựa chọn pháp khí cực phẩm.

Còn về hai người Vi gia, đạt được Tê Mộc sơn là Linh sơn nhị giai, đây chính là phần thưởng lớn nhất, lần này cũng có tham dự phân phát tài nguyên.

Hơn nữa sau này nếu có thu hoạch, định mức cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Cái giá để có được Linh sơn, là hậu duệ Vi gia sẽ luôn đi theo đội ngũ, những nhiệm vụ họ chấp hành sau đó, đồng thời không có bất kỳ phần thưởng nào nữa.

Còn về nội bộ Vi gia có bồi thường bọn họ hay không thì không liên quan đến chuyện của Lưu Ngọc.

Cuối cùng là tán tu Tiêu Sùng mới gia nhập, nhìn thấy phần “thể hiện” không tệ của y, cộng thêm phần công lao thuyết phục Vi gia, y cũng đạt được phần thưởng là một món pháp khí thượng phẩm.

Từ một ngàn trong tông môn, đến tám trăm trong tông pháp phụ thuộc, rồi mới đến tu sĩ mới gia nhập đòi hỏi có công trạng mới được ban thưởng.

Phần hưởng lấy tông môn làm trung tâm, giảm dần theo từng tầng lớp.

Một trận chiến lớn như vậy, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ, sự chênh lệch thu hoạch cũng không giống nhau.

Lưu Ngọc biết tai họa của cách thức này, nhưng truyền thống từ trước đến nay, cũng không thể nào thay đổi được.

Hắn chính là người có quyền lợi lớn nhất, nhưng cũng không thể nào thay đổi được.

Chỉ là cố gắng duy trì tác phong “thưởng phạt phân minh”, huy động tính tích cực của tu sĩ, để họ làm việc cho mình là được.

Còn có những tu sĩ Luyện Khí kỳ trong đội ngũ, dựa theo tu vi, chức vụ và biểu hiện, cũng sẽ có được phần thưởng từ một vài Linh Thạch đến một trăm Linh Thạch.

Cân nhắc đến tình hình thực tế, ngoại trừ hậu duệ Vi gia ra, phần thưởng cho đệ tử tông môn và tông môn phụ thuộc thì vẫn “bình đẳng như nhau.”

Chí ít, ngoài mặt thì đối xử bình đẳng như nhau.

Tại sao trước đây khi giành được phường thị Mang Sơn còn thu hoạch nhiều hơn cả khi đánh chiếm được Phượng Hoàng sơn?

Bởi vì phường thị Mang Sơn chỉ là một phường thị nhỏ, hơn nữa còn đòi hỏi cần phải khích lệ sĩ khí cho đội ngũ, Lưu Ngọc mới quyết định phân phát toàn bộ tài nguyên.

Cho nên đám người Nhan Khai mới có thể có được tài nguyên giá trị một ngàn năm trăm Linh Thạch, năm người Mạnh Văn Tinh cũng có tài nguyên giá trị một ngàn Linh Thạch.

Dù sao thì tông môn cũng không coi trọng chút tài nguyên này, hơn nữa đó là trận chiến đấu đầu tiên, cũng coi như là có thể tha thứ được.

Nhưng ở Phượng Hoàng sơn thì không giống như vậy, nếu như áp dụng cách làm giống vậy, vậy thì không thể nào nói nổi rồi.

Nếu như phân phát hết thảy tài nguyên này đi, thì thuộc về tội “tham nhũng” tài sản tông môn, là tội phải chịu bị xử phạt.

Chỉ có thể lấy ra một phần tài nguyên để phân phát, cho nên về số lượng cũng ít đi rất nhiều.

Nhưng nếu như cộng thêm “thu nhập ngoài luồng” thì thu hoạch của Nhan Khai, Mạnh Văn Tinh nhất định sẽ không ít hơn trận chiến trước đó mà chỉ có nhiều hơn.

Sau hai cuộc chiến lớn, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ hay là tu sĩ Luyện Khí đều thu hoạch được Linh Thạch vượt xa ngày thường, thậm chí còn vượt qua cả tích lũy trong mấy năm lúc thường ngày.

Mà hai trận đại thắng này, cộng thêm với lợi ích thực sự vào tay, cũng đủ để thấy được tính chính xác trong cách lãnh đạo của Lưu Ngọc, uy nghiêm của hắn cũng dần dần đi sâu vào trong lòng người.

Sự hoài nghi lúc ban đầu đã không còn tồn tại nữa, mà thay vào đó danh vọng tiếng tăm cũng dần tăng cao.

Bình Luận (0)
Comment