Bọn họ lúc ngày thường đều sẽ rất huênh hoang, nhưng đến lúc này thì ngược lại có chút nhút nhát.
Sức mạnh không đủ, núp bóng người khác, tất nhiên sẽ rất thận trọng trong cả lời nói và hành động, sợ sẽ cướp mất sự nổi bật của chủ nhân.
Trước khi biết rõ tính tình của Lưu Ngọc, bọn họ đều không dám tùy ý nịnh hót, nhỡ đâu đụng phải chỗ nào thì chẳng khác gì trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Mà Lưu Ngọc, cho dù không nói chuyện thì cũng là nhân vật chính tuyệt đối của yến hội, không một ai dám xem nhẹ hắn.
“Có thể bình định khu vực này nhanh như thế, Lưu mỗ sao có thể độc chiếm công lao một mình chứ?”
“Khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo, nếu như các vị đạo hữu còn như thế nữa thì Lưu mỗ sẽ thực sự nổi giận đấy nhé!”
Lưu Ngọc dùng giọng điệu đùa giỡn để nói.
“Nếu đã như thế, lão phu đành nhận phần công lao này vậy.”
“Lão phu đại diện Vi gia kính Thanh Dương đạo hữu một chén nữa!”
Vi Quang Chính có chút câu nệ nói, hai tay bưng chén rượu ra hiệu với Lưu Ngọc từ xa, sau đó một hơi uống cạn.
Cái kiểu lịch sự với người khác như thế này, nhất định là muốn đòi hỏi gì đó, trong lòng gã có dự cảm không lành.
“Chúng ta cũng thế, kính Thanh Dương đạo hữu một chén nữa!”
Mấy người Tiêu Sùng rất biết lắng nghe, ý tứ nịnh hót vô cùng rõ ràng.
Tiếp sau đó tất nhiên sẽ lại là một trận khách sáo tâng bốc lẫn nhau.
Nâng chén, thay đèn, ăn uống linh đình.
Dưới những lời cố tình tâng bốc của các tu sĩ quy hàng và các tông môn phụ thuộc như Vi Quang Chính, Tiêu Sùng, Mạnh Văn Tinh vân vân, mấy người Nhan Khai, Thôi Lượng đều cười rất vui vẻ.
“Haiz!”
Chính vào lúc bầu không khí đang vô cùng náo nhiệt, Lưu Ngọc lại nặng nề thở dài một cái, có chút phá hỏng cuộc vui.
“Đến rồi.”
Trong lòng Vi Quang Chính âm thầm nói, lúc này đây gã đã nhớ lại lúc ban nãy và hiểu ra được một chút ý đồ của Lưu Ngọc.
Nhưng vẫn là không thể không mở miệng, tiếp tục diễn theo kịch bản của Lưu Ngọc, ngay lập tức hỏi một câu quan tâm:
“Thanh Dương đạo hữu sao lại thở dài thế?”
“Có phải là có khó khăn gì không?”
Lưu Ngọc nghe thấy thế thì lắc lắc đầu, thở dài nói:
“Mấy vị đạo hữu không biết đâu, với số lượng tu sĩ hiện tại của đội ngũ, muốn hoàn thành cuộc viễn chinh là vô cùng khó khăn.”
“Lần nhiệm vụ này nguy hiểm khó lường, e rằng đến cuối cùng cũng chẳng còn lại bao nhiêu người nữa.”
“Lưu mỗ chính là đang sầu não vì chuyện này!”
Nói rồi, hắn đi đến chỗ mép của khoảng đất, phóng tầm mắt xuống phía dưới, lộ ra vài phần thương xót vừa phải.
“Cái này...”
Vi Quang Chính nhất thời nghẹn lời, không biết phải trả lời như thế nào.
Vi gia đã phái ra hai tu sĩ Trúc Cơ, lại thêm một trăm ba mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ rồi, bây giờ trên Xích Phong sơn chỉ còn lại một mình Vi Thiên Thông là tu sĩ Trúc Cơ, còn có hơn một trăm tộc nhân là tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Trong lòng gã vô cùng không bằng lòng, không muốn lại phái tộc nhân ra để bán mạng cho Nguyên Dương Tông nữa.
Hai tán tu Trúc Cơ bao gồm cả Tiêu Sùng thì lại không hề có cảm giác gì với chuyện này, dù sao thì nỗi bận tâm của bọn họ vô cùng ít, cùng lắm cũng chỉ để lại một hai người thừa kế mà thôi.
Bản thân mình đi theo đội ngũ là được rồi, chắc sẽ không bắt cả người thừa kế lên chiến trường đâu ha?
Còn chưa đến mức đó mà!
Sau đó, tộc trưởng của Khang gia, một gia tộc Trúc Cơ khác, lúc này cũng khẽ run trong lòng.
Thế nhưng đã hưởng thụ được một ít ích lợi từ việc quy hàng rồi, lão cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc này từ lâu rồi nên lúc này cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Chỉ mong rằng lòng tham của Lưu Ngọc có thể nhỏ một chút, sẽ không chiêu mộ quá nhiều tu sĩ.
Dù sao thì Khang gia cũng không sánh được với Vi gia và Bạch gia, trong tộc chỉ có một mình mình là tu sĩ Trúc Cơ, không chịu nổi dày vò đâu.
“Ài, hai vị đạo hữu có bằng lòng giải quyết khó khăn này cho Lưu mỗ không?”
Lúc này, Lưu Ngọc lại khẽ thở dài, thu lại ánh mắt đang nhìn xuống phía dưới, nhìn lướt qua mặt của Vi Quang Chính và tộc trưởng Khang gia.
“Đáng chết, ngọn Linh sơn nhị giai này quả thật không dễ lấy được đến như thế!”
Trong lòng Vi Quang Chính oán thầm.
Có điều, lúc này Tỏa Linh cấm chế còn đang khóa chặt trên người, lại còn có hơn mười tu sĩ cùng cấp đang nhìn chằm chằm vào, gã còn có lựa chọn khác hay sao?
“Nguyện san sẻ nỗi lo này giúp Thanh Dương đạo hữu!”
Hai người Vi Quang Chính và tộc trưởng Khang gia đồng thanh nói.
“Rất tốt, hai vị đạo hữu hết lòng tận tâm vì liên minh, có nhật nguyệt chứng giám.”
“Đợi sau khi nhiệm vụ kết thúc, Lưu mỗ nhất định sẽ tự mình báo cáo công lao của hai vị đạo hữu, để tông môn ban cho nhiều phần thưởng hơn nữa.”
Nghe được câu trả lời của hai người, Lưu Ngọc “phấn chấn tinh thần”, ngay lập tức nói câu khen ngợi.