Khuôn mặt Triệu Bưu đỏ lên, vô cùng tức giận, liên tục phát ra tiếng rống giận nhưng cũng không thể làm gì.
“Ta xin thua.”
Thương thế trên cơ thể ngày càng nặng, đột nhiên gã hét lớn một câu, sau đó nhanh chóng bay đi nhập vào trong đám người.
Tu sĩ Bạch Vân Quan thu tay lại không đuổi theo tấn công, khóe miệng lộ ra ý cười đứng tại chỗ, trong ánh mắt ẩn vẻ khinh thường.
Bên này Triệu Bưu bị thua, hai trận đấu khác cũng nhanh chóng phân thắng bại, ngược lại là có thắng có bại.
Một tu sĩ có ngoại hình xấu xí chiến thắng đối thủ, thuận lợi đi qua con đường quan trọng đi lên núi.
“Chiến tích hai thắng một bại, không thể xem thường thực lực tu sĩ Bạch Vân Quan được.”
“Ta muốn lên núi xem trận đấu, chỉ sợ…”
Trong đám người, có tu sĩ nhận rõ được cách biệt về thực lực lẩm bẩm, hoàn toàn từ bỏ tâm lý cầu may.
Đây là tu sĩ bình thường không gặp được kỳ ngộ đặc biệt gì.
Cũng có vài tu sĩ sau khi ước đoán thực lực của đối thủ, bản thân tràn đầy tự tin sẽ chiến thắng, kích động muốn lên trận.
Chẳng qua lúc này Lưu Ngọc đã nhanh hơn một bước, rốt cuộc đối mặt với tu sĩ Bạch Vân Quan.
Trận đấu của Trường Phong chân nhân và Thanh Vi chân nhân không biết lúc nào thì bắt đầu, lại không biết mất bao lâu mới phân thắng bại, hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chân núi này nữa.
“Tiểu sinh là Hồng Hạo, xin phép thỉnh giáo cao chiêu của tiên cô.”
Lưu Ngọc thu lại quạt xếp trong tay, ngẩng đầu ưỡn ngực, phong thái nhẹ nhàng, chắp tay hướng về nữ tu Bạch Vân Quan ở đối diện.
Hắn mặt không đổi sắc báo tên giả, đồng thời ghi nhớ thân phận hiện tại, thay đổi vài thói quen cũ.
“Bần đạo tên tục họ Hà, đạo hữu đã khách khí rồi.”
Nữ tu mặc đạo bào của Bạch Vân Quan mở miệng, nàng ta là một đạo cô có vẻ ngoài đứng tuổi.
Có thể hình tượng của Lưu Ngọc lúc này không tệ, giọng điệu nàng ta khá khách khí, cũng chắp tay chào lại.
“Thì ra là Hà tiên cô, tiểu sinh đắc tội.”
Lưu Ngọc lời ít ý nhiều nói.
Nói xong không đợi đối phương trả lời, hắn đã vỗ vào túi trữ vật lấy Ám Hoàng phi kiếm ra, rót pháp lực vào kiếm, hai tay bấm niệm pháp quyết, ra tay với tốc độ cực nhanh.
Ly Huyền kiếm, U Minh Đoạn Hồn chùy, Thanh Dương Ma Hỏa đã sớm nổi tiếng cùng thanh danh của hắn, nếu sử dụng sợ rằng sẽ bị tu sĩ Bạch Vân Quan biết được.
Để tránh bại lộ thân phận, hắn chỉ có thể sử dụng pháp khí chưa từng dùng đến.
Ám Hoàng phi kiếm chỉ ẩn ẩn linh quang không có điểm nào đặc biệt lại đột nhiên xuất hiện với sức mạnh không tầm thường, lao nhanh về phía Hà nữ tu.
Khiến vẻ mặt đối phương nghiêm túc hẳn lên, không dám chủ quan chút nào.
Chỉ là một pháp khí tinh xảo lại phát huy năng lượng kinh người!
Công pháp của Hà nữ tu cũng không tầm thường, còn có một Linh khí thượng phẩm, vừa rồi chiến thắng đối thủ khá dễ dàng.
Lưu Ngọc có can đảm ra sân như vậy tự nhiên là tràn đầy tự tin.
Sức mạnh của pháp khí ngoại trừ phụ thuộc vào phẩm chất của nó ra còn liên quan với cảnh giới, pháp lực và Thần thức của tu sĩ.
Vậy mới có câu “Kiếm chỉ là một thanh sắt, nhờ người sử dụng mới có linh hồn.”
Tu vi Trúc Cơ đỉnh phong của hắn đã cao hơn đối phương nhiều, sau đó lại trải qua Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ sáu, so với tu sĩ Hậu kỳ bình thường độ tinh khiết cũng cao hơn mấy lần.
Về mặt Thần thức lại càng vượt xa giới hạn của tu sĩ bình thường, đã đạt đến trình độ mười một dặm.
Tổng hợp đủ loại ưu thế, dù hắn chỉ sử dụng pháp khí cực phẩm, cũng tin chắc sẽ chiến thắng Linh khí thượng phẩm của Hà nữ tu
“Keng keng”
Tiếng kim loại chạm nhau vang lên đầy chói tai, sau khi đao kiếm chạm nhau mỗi bên đều tự lui ra phía sau một đoạn ngắn.
Ám Hoàng phi kiếm không đáng chú ý bên trong lại ẩn chứa năng lực cực lớn, đã giành được lợi thế!
“Người này có tu vi và pháp lực thật thâm hậu, với thực lực này tuyệt đối không thể là một người vô danh, rốt cuộc đây là thần thánh phương nào?”
Sau khi trải qua giao đấu ngắn ngủi, Hà nữ tu đã cảm nhận được áp lực rất lớn, ảnh hưởng đến pháp lực trong cơ thể bị chấn động không nhỏ.
Vẻ mặt nàng ta nghiêm túc, trong lòng suy đoán thân phận của Lưu Ngọc.
Chỉ là Hà nữ tu làm sao có thể nghĩ đến, đối phương chính là đối tượng Bạch Vân Quan muốn diệt trừ Lưu Ngọc, “Thanh Dương ma đầu” khét tiếng?
Chẳng những không trốn đi thật xa mà còn dám chạy đến địa bàn của Bạch Vân Quan để xem trận chiến!
Trận đấu ngày càng gay cấn, Lưu Ngọc cũng thu lại ý cười.
Hắn sử dụng hai pháp khí Ám Hoàng phi kiếm và Phấn Hồng Chiết Phiến, phát động tấn công như gió táp mưa rào.
Nhờ có tu vi và pháp lực thâm hậu, kết hợp với sức mạnh của hai pháp khí cực phẩm đã mạnh hơn một bậc so Linh khí thượng phẩm của nữ tu họ Hà, khiến nàng ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ!
“Keng keng keng”
Pháp khí và Linh khí giao phong kịch liệt, chỉ hít thở mấy lần đã va chạm hơn trăm lần.
Mắt thấy nữ tu họ Hà tung ra mấy lưỡi băng, nhưng mắt Lưu Ngọc cũng không nháy cái nào, cơ thể đứng yên.
Thật giống như không hề trông thấy gì.