…
Biết trên đỉnh núi có mấy vị Kim Đan chân nhân, Lưu Ngọc không dám phô trương trực tiếp sử dụng pháp khí mà bay lên, mà là thành thật dùng hai chân chạy lên.
Dọc theo đường đi không ngừng sử dụng Ngự Phong thuật, vượt qua con dốc nhỏ, rất nhanh sẽ đến đỉnh núi.
Âm thầm vận chuyển Ẩn Linh thuật, thay đổi khí tức của bản thân, Lưu Ngọc đặt chân lên đỉnh núi đảo mắt quan sát một vòng, rất nhanh đã thấy rõ cảnh tượng trên đỉnh núi.
Trên không trung, Trường Phong chân nhân thân hình thon gầy vuốt chòm râu ngắn đang nói chuyện với ba Kim Đan chân nhân đến đây xem trận chiến.
Từ vẻ mặt, động tác có thể thấy bọn họ nói chuyện có hợp ý.
Mà năm người Kim Đan chân nhân của Bạch Vân Quan cách nhóm người Trường Phong chân nhân khá xa, đứng ở khoảng không bên kia.
Dưới mặt đất, chỉ có lẻ loi hai tu sĩ Trúc Cơ mặc đạo bào của Bạch Vân Quan, không dám nhúc nhích, đoán chừng thở mạnh cũng không dám.
Về phần Thanh Vi chân nhân danh tiếng lẫy lừng của Bạch Vân Quan, đến giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng đâu.
Tuy cao nhân luôn lên sân khấu cuối cùng nhưng Trường Phong chân nhân đã tới lâu như vậy rồi, mà lão còn chưa xuất hiện trên sân khấu, phải chăng quá mức bất cẩn?
Trong lòng Lưu Ngọc nghĩ đến ý niệm này, vội vàng nhìn lướt qua sau đó không dám nhìn nhiều thêm, để tránh phạm vào kiêng kị của vị chân nhân nào đó.
Hắn nhanh chóng kín đáo đi về một nơi, đứng bên cạnh tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đến xem trận chiến, im lặng đứng đợi không nói lời nào.
“Cũng đúng, bây giờ còn tồn tại Kim Đan thế lực của Yến quốc, lại còn có cái gì đáng quan tâm để nói.”
“Cho dù Kim Đan chân nhân có thể không quan tâm, nhưng đồ tử đồ tôn, gia tộc, tộc nhân dưới trướng cũng không cách nào làm được.”
Đối với nguyên nhân Trường Phong chân nhân “cô đơn” không như trong tưởng tượng, trong đầu Lưu Ngọc suy nghĩ rất nhiều điều rất nhanh đã hiểu rõ nguyên nhân.
Rất hiển nhiên, lấy bộ dạng đã mất hết hy vọng của Bạch Vân Quan, bây giờ còn có Kim Đan thế lực tồn tại bình yên vô sự, đã đưa ra lựa chọn, xu hướng Sở quốc tam tông.
Cho dù có đồng tình với ý kiến đó như thế nào, “tình cũ” sâu nặng bao nhiêu, nhưng đối mặt với sự tồn vong của gia tộc, cũng không có giá trị để nhắc đến.
Sự tán đồng về ý thức vĩnh viễn không thể quan trọng bằng thế lực và lợi ích trong gia tộc.
Vì lẽ đó bọn họ ấp ủ ý nghĩ về Sở quốc tam tông, đã tìm được “niềm vui mới”.
Trong ước định của trận chiến Thiên Vương sơn, tuy quy định rằng Trường Phong chân nhân phải tiến đến một mình nhưng có khả năng ước định không ràng buộc được tu sĩ của Yến quốc.
Những Kim Đan chân nhân muốn đến “xem trận chiến” là tự do của bọn họ.
Nguyên Dương Tông không quản, Bạch Vân Quan cũng không thể nói điều gì.
Trong lúc Lưu Ngọc đang chờ đợi và yên lặng suy nghĩ, tu sĩ đạt được tư cách lên núi ngày càng nhiều, tu sĩ nghi ngờ là Thương Lam cũng nằm trong số đó.
Người này cũng khiêm tốn đứng bên cạnh một tu sĩ xem trận chiến, Lưu Ngọc không khỏi cẩn thận đánh giá vài lần, vừa lúc bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng, một ánh mắt quen thuộc.
Ánh mắt này thêm cảm giác quen thuộc khiến hắn hoàn toàn xác định thân phận của người này.
Bên kia, Thương Lam khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua tu sĩ áo trắng cách đó không xa, trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác.
Hắn ta không tin đây chỉ là trùng hợp hoặc tò mò.
Ở Yến quốc bởi vì có sự tồn tại của “Ngự Linh Tông”, việc ngự thú thịnh hành, bên hông tu sĩ có mấy túi Linh thú là chuyện quá bình thường.
Người này chắc đã gặp hắn ta rồi, đã nhận ra thân phận của hắn ta?
Hắn ta âm thầm suy nghĩ, nghĩ thế nào cũng không nhận ra rốt cuộc tu sĩ mặc áo trắng này là ai!
Mặt trời rực rỡ trên cao, thời gian dần dần sắp đến giờ Ngọ.
Tu sĩ lên đỉnh núi xem trận chiến ngày càng nhiều, đếm sơ sơ cũng khoảng hơn hai ba mươi người, chiếm tầm tám đến chín phần số người dưới chân núi.
Tu sĩ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây xem trận chiến, trong đó tất nhiên không thiếu những người có thực lực phi thường.
Đương nhiên, cũng không ngoại trừ những người muốn “khơi thông” quan hệ với Bạch Vân Quan.
Tu sĩ tham gia khảo nghiệm tư cách, dựa theo sự phân chia của Lưu Ngọc, cách cấp độ “tu sĩ tinh anh” một khoảng.
Chỉ cần vượt qua thực lực của tu sĩ bình thường một chút là đã có cơ hội chiến thắng giành được tư cách lên núi, cho nên số lượng người như hiện tại cũng không có gì lạ.
…
Ngay lúc hơn hai mươi tu sĩ đến xem trận chiến đang yên lặng chờ đợi, giờ Ngọ đã đến.
Trên không trung, mấy vị tu sĩ Kim Đan và Trường Phong chân nhân đứng một phương liên tục nhìn xung quanh chân trời, hình như đã không còn kiên nhẫn nữa.
Bỗng nhiên, không khí trên đỉnh núi giống như bị ngưng lại!
Một luồng Linh áp cực mạnh như sức ép dưới đáy biển sâu tràn khắp nơi này, khiến trong lòng tất cả tu sĩ Trúc Cơ cảm thấy bị đè nén, cảm nhận được áp lực vô cùng to lớn!
“Đến rồi.”
Lưu Ngọc âm thầm suy nghĩ trong đầu.