Sau khi sáo ngọc màu đỏ được pháp lực thúc giục, lập tức Linh quang đại thịnh, biến thành một con Viêm Tước oai hùng bất phàm, vỗ cánh lao về phía Hoả Mãng, chỉ thẳng vào vị trí bảy tấc của Hoả Mãng.
Vừa thúc giục cây sáo ngọc đỏ, Mộng Tuyết vừa lấy ra một cây quạt giấy, nhẹ nhàng vung lên về phía trước. Hàng chục gai băng màu đen từ trong hư không xuất hiện, bốc lên hàn khí lạnh lẽo, thi nhau bắn về phía Ngân Ưng cùng Hỏa Điểu.
Ầm ầm!
Viêm Tước cùng Hỏa Mãng dây dưa, thanh thế chấn động khắp nơi, nổ lên mảng lớn bọt nước.
Nhiệt độ nóng bỏng trong nháy mắt làm bốc hơi rất nhiều nước sông, khiến cho mặt sông hơi nước lượn lờ, tình cảnh có chút nhìn không rõ ràng.
“Cha cha.”
Viêm Tước mặc dù hình thể nhỏ nhắn xinh xắn, so với Hỏa Mãng nhìn nhỏ hơn rất nhiều, nhưng thân thể nhỏ nhắn của nó lại ẩn chứa càng nhiều uy lực, mà Hỏa Mãng lại bị ép lui lại nhiều lần.
“Xoẹt xoẹt.”
Tốc độ của Băng Tinh màu đen cực nhanh, tới gần Hỏa Điểu Ngân Ưng mới có tiếng xé gió vang lên, thoáng qua đã bao phủ hai hư ảnh yêu thú sinh động như thật.
“Đinh đinh.”
Hỏa điểu Ngân Ưng vẫy móng vuốt, hoặc lấy mỏ chim mổ, nhưng cũng chỉ ngăn chặn được một nửa số Băng Tinh, còn một nửa trong số đó xuyên qua cơ thể chúng.
Băng Tinh màu đen này tựa như có một loại sức mạnh băng hàn kỳ dị, có thể để lại “Thương tích” không nhẹ cho hư ảnh yêu thú hoá hình, làm cho khôi phục cực kỳ khó khăn.
Vẻn vẹn một vòng Băng Tinh qua đi, trên người Hỏa Điểu cùng Ngân Ưng đã có hàng chục vết thương lớn nhỏ khác nhau, tựa như con rối rách rưới. Hình thể cũng không còn cách nào duy trì, khôi phục bản thể của Ly Huyền kiếm cùng Lưu Quang kiếm.
Ba kiện Linh khí tất cả đều rơi vào hạ phong, Bạch Hạo Ba bị thương. Chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, đã phát sinh rất nhiều giao phong, dưới sự tấn công phủ đầu của Lưu Ngọc, đối phương lập tức phân cao thấp.
“Hai kiện Linh khí cực phẩm!”
Thần thức không ngừng triển khai, Lưu Ngọc thu hết tình huống trong sân vào mắt, ánh mắt hơi nheo lại, cảm nhận được áp lực cực lớn. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một đối thủ có pháp khí Linh khí tốt hơn mình, tu vi còn cao hơn mình. Nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, có hai kiện Linh khí cực phẩm thậm chí nhiều hơn, giống như cũng là việc cực kỳ bình thường.
“Dừng tay.”
Dễ dàng hóa giải đòn tấn công của Thanh Dương lão ma, nhìn thấy mạng sống của sư đệ đồng môn đang ngàn cân treo sợi tóc, Mộng Tuyết đạo nhân cũng không còn cách nào duy trì bộ dáng phong khinh vân đạm, đột nhiên quát. Trước khi nói chuyện, bà lấy ra một phi tiễn màu bạc ném ra ngoài, muốn chặn đòn tấn công của U Minh Đoạn Hồn chuỳ.
“Hừ.”
Lưu Ngọc nhấc lên mũ trùm màu đen, không tránh né đón nhận ánh mắt của Mộng Tuyết đạo nhân, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Điều khiển U Minh Đoạn Hồn chuỳ hoàn toàn không có ý định dừng lại, đồng thời, để thêm an toàn, một viên Kinh Thần Thích lần nữa bắn ra, mục tiêu chỉ thẳng vào Bạch Hạo Ba.
Kinh Thần Thích vô hình vô chất tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xuyên qua khoảng cách xa xôi, nhanh hơn một bước so với U Minh Đoạn Hồn chùy đi đến trước mặt mục tiêu.
“Không tốt !”
“Thanh Dương lão ma đáng chết!!”
Bạch Hạo Ba không kịp lau vết máu nơi khóe miệng, ánh lửa trong con mắt lóe lên, bắn ra hai ánh lửa màu đỏ và vàng, tạo thành một màn ánh sáng phòng hộ trước mặt lệnh bài màu đỏ.
Trong lòng dù có hận ý vô tận, nhưng cũng không kịp phát tiết. Trong nháy mắt, biến cố xảy ra quá nhanh, lão còn có rất nhiều thủ đoạn không kịp sử dụng, mới có thể rơi vào chật vật như thế.
“Không tốt, lại là công kích thần thức!”
Một bàn tay của Bạch Hạo Ba đang muốn sờ về phía túi trữ vật, nhưng một cảm giác nhói nhói quen thuộc trong thần thức làm cho động tác không khỏi dừng lại, lóe lên ý nghĩ này.
Sau đó, ý thức rơi vào trạng thái hoảng hốt do cơn đau của thần thức.
Đằng sau Kinh Thần Thích, U Minh Đoạn Hồn chùy đã tới gần!
“Xoẹt xoẹt.”
Bởi vì không có chủ nhân điều khiển, uy lực của bức màn ánh sáng đỏ vàng giảm đi rất nhiều, bị U Minh trực tiếp xuyên qua, hóa thành điểm sáng thật nhỏ tiêu tán.
“Đinh.”
Lệnh bài màu đỏ vốn đã mất đi sức mạnh rất nhiều, không thể chống lại sức mạnh của U Minh, bị đánh bay đến trong đồng hoang Linh quang hoàn toàn biến mất.
“Không! Ta tuyệt đối không thể chết được!”
“Mối thù của gia tộc còn chưa báo, ta sao có thể chết ở chỗ này !!”
Bạch Hạo Ba tỉnh táo lại trong nháy mắt, một sợi U Minh đã chiếm cứ toàn bộ tầm mắt, lão mở to hai mắt nhìn, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ. Thời gian, trong thời khắc này tựa như hết sức chậm chạp. Tộc trưởng Bạch Liên Hoa hòa ái dễ gần, cẩn trọng, tiểu nha đầu Bạch Thái Hoàng nhí nha nhí nhảnh, cực kì thông minh, còn có Nhị trưởng lão cứng nhắc không gì sánh được, ngoan cố bảo thủ.
Rất nhiều ký ức trân quý, trong chớp nhoáng này hiện lên trong đầu, đồng thời vô cùng rõ ràng. Một tên tộc nhân Trúc Cơ kỳ khác, đã vẫn lạc trong lúc đấu pháp với tu sĩ của Hợp Hoan Môn, lão chính là tu sĩ Trúc Cơ cuối cùng của Bạch gia. Nếu như lão cũng chết đi, Bạch gia từ nay về sau thật sự sẽ đi xuống.