Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 866 - Chương 866. Linh Điền Quá Nhỏ

Chương 866. Linh điền quá nhỏ Chương 866. Linh điền quá nhỏ

Chương 866: Linh điền quá nhỏ

Lý Bất Ngữ nghĩ lại, liền hiểu được một vài ý nghĩ của Lưu Ngọc, bình tĩnh nói.

Hỏa Linh Quả và pháp khí cực phẩm đã tới tay, muốn về sớm một chút thưởng thức và tế luyện một phen cũng là chuyện thường tình.

Lưu Ngọc nghe vậy khẽ gật đầu, nhưng không trực tiếp rời đi, dừng một chút lại nói:

“Sư tỷ, Lưu mỗ có một yêu cầu quá đáng.”

“Chuyện của Hỏa Linh Quả, có thể giữ bí mật với bên ngoài hay không?”

“Có loại linh vật trân quý này trong tay, một khi bị tu sĩ khác nghe nói, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh lòng muốn gây sự.”

“Chỉ sợ vừa về đến tông môn, Kim Đan sư thúc cũng sẽ tìm tới cửa.”

“Đến lúc đó viên Hỏa Linh Quả này, sẽ mang lại phiền phức vô cùng, ta chỉ e là không gánh nổi.”

Nói xong, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười khổ.

“Nếu như sư đệ không yên lòng, sao không giao cho sư tôn bảo quản?”

“Với uy vọng của sư tôn, bảo vệ một viên Hỏa Linh quả cho ngươi tất nhiên không thành vấn đề.”

Lý Bất Ngữ đột nhiên hỏi.

Lưu Ngọc nghe vậy thì trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía chỗ hắn cũng không nói lời nào, không khí hiện trường lập tức có chút quỷ dị.

Linh vật trân quý như Hỏa Linh quả này, liên quan đến Kim Đan đại đạo, tu sĩ bình thường sẽ không yên tâm giao cho người khác bảo quản.

Huống chi mình chỉ là đệ tử ký danh, không phải là đệ tử thân truyền, quan hệ với sư tôn hời chỉ có thể nói là bình thường.

Loại tình huống này, nếu như yên tâm giao ra, mới khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái.

“Vậy được, sư đệ đã yêu cầu như vậy, vậy ta sẽ giúp đệ giữ bí mật.”

“Sẽ không lộ ra tin tức trong tay đệ có Hỏa Linh quả.”

Thấy tiểu sư đệ trầm mặc không nói, Lý Bất Ngữ cực kỳ thông minh, vừa tưởng tượng đã hiểu được ngọn nguồn, cũng không muốn cưỡng cầu, sảng khoái đáp ứng với hắn.

Loại linh vật này, không yên lòng giao cho người khác cũng là bình thường.

“Đa tạ sư tỷ.”

“Vậy thì Lưu mỗ đành cáo từ.”

“Đại sư tỷ, sau này gặp lại!”

Lưu Ngọc nói lời cảm tạ, chắp tay chào, sau đó đi về hướng Dưỡng Tâm đình.

Theo con đường trong núi, chỉ trong chốc lát hắn đã đến Dưỡng Tâm đình, năm người Lãnh Nguyệt Tâm đang đợi ở trong đình, thấy lĩnh đội đến thì cùng nhau đứng dậy.

“Chuyện ở Cam Tuyền sơn đã xong, không cần chúng ta ra tay nữa.”

“Chư vị, chúng ta lập tức khởi hành quay về phường thị Vĩnh Thái.”

Ánh mắt của Lưu Ngọc quét qua mấy người, thản nhiên nói.

“Vâng.”

Nơi này bây giờ xác thực cũng không có chỗ tốt nào để kiếm nữa, mấy người Lãnh Nguyệt Tâm cùng lên tiếng xác nhận.

Chỉ chốc lát sau, Cam Tuyền sơn liền có năm đạo độn quang bay lên, cùng bay về hướng phường thị Vĩnh Thái.

...

Dưới ánh mặt trời chói chang, sáu đạo độn quang tới từ phía chân trời, dừng lại trong phường thị.

Cũng giống như lúc đi, không kẻ nào chú ý tới.

Sau khi dặn dò vài câu, mấy người Lãnh Nguyệt Tâm, Tiêu Sùng rất nhanh đã lui xuống đi làm chuyện của chính mình.

Lưu Ngọc thoáng chờ đợi ở trong động phủ một lúc, thân ảnh của Giang Thu Thủy đã xuất hiện ở cổng.

“Sư huynh, chuyến này thuận lợi không?”

Nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh ngồi xuống, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, ân cần hỏi han.

“Ừm.”

Lưu Ngọc khẽ lên tiếng, nhưng không ai giải thích ý tứ cặn kẽ, sau đó hỏi thăm tình hình trong phường thị một lúc.

Mặc dù Giang Thu Thủy có lòng muốn tìm hiểu tình huống, có thể thấy được đây cũng không hỏi nhiều, bắt đầu nói về chuyện của phường thị Vĩnh Thái ở mảnh địa vực này.

Chỉ có điều thời gian một ngày rời đi, bởi vì cách giữ bí mật rất tốt cho nên không phát hiện bấy cứ tình huống đặc biệt đáng chú ý nào, đều là một chút chuyện nhỏ.

Lưu Ngọc hỏi mấy câu tìm hiểu tình hình xong, sau đó không hỏi thêm gì nhiều, phất tay bảo Giang Thu Thủy lui xuống, tiếp tục làm chưởng quỹ cho mình.

“Vâng, sư huynh.”

“Thu Thủy cáo lui.”

Giang Thu Thủy u oán nhìn người trước mắt này một chút, xoay người ra khỏi động phủ, tiếp tục đi giải quyết các chuyện lớn nhỏ của đội ngũ.

Đưa mắt nhìn nàng biến mất khỏi tầm mắt, Lưu Ngọc mở ra trận pháp trong động phủ, quay người đi vào Luyện Công phòng.

Khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, hắn lấy từng món thu hoạch được trong chuyến này ra.

Theo thứ tự là Hỏa Linh quả, Xích Viêm tháp, còn có linh khí Ngọc Trâm và túi trữ vật của nhị trưởng lão Hoa gia.

“Soạt.”

Đầu tiên là xem xét túi trữ vật, nhẹ nhàng đổ xuống đã rơi ra một đống đồ vật lớn.

Linh Thạch, pháp khí, điển tịch, đan dược, còn có các loại vật liệu, vụn vặt lẻ tẻ cộng lại ước chừng hơn ba bốn ngàn Linh Thạch.

Lưu Ngọc nhìn thoáng qua, nội tâm không dao động tí nào.

Pháp khí chỉ là mặt hàng “phổ thông”, đan dược cũng chỉ là đan dược bình thường cho Trúc Cơ hậu kỳ dùng, hôm nay hắn đã không còn để vào mắt những thứ đó.

Ngoại trừ đổi thành Linh Thạch, để vào cũng thêm chật đất.

Thu điển tịch vào túi trữ vật lớn, về sau có thời gian sẽ chậm rãi lật xem, vật phẩm còn lại thì bỏ trở về, đợi sau này có thời gian giao cho Giang Thu Thủy đổi thành Linh Thạch.

Bình Luận (0)
Comment