Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 875 - Chương 875. Sưu Hồn Thuật

Chương 875. Sưu hồn thuật Chương 875. Sưu hồn thuật

Chương 875: Sưu hồn thuật

Từng kiện quần áo nhanh chóng được trút bỏ, tiếp theo tất nhiên là một đoạn củi khô bốc lửa kiều diễm.

“Không đúng.”

“Lấy cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ của Tiêu Sùng, không nên không chống cự nổi như vậy mới đúng.”

“Là mị thuật?”

Xem đến đây trong lòng Lưu Ngọc khẽ động.

Hồi tưởng từng cử chỉ ngôn ngữ của nữ tu họ Cao, quả thực là có dấu vết của mị thuật.

“Không hổ là Hợp Hoan Môn, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ tâm tính kiên định cũng có thể bị ảnh hưởng, mị thuật quả nhiên ghê gớm.”

“Xem dáng vẻ của hai người này, dường như không phải là lần đầu giao hợp.”

Trong tay Lưu Ngọc cầm Ly Huyền kiếm, lại lấy ra Xích Viêm tháp mới có được, nhấc chân đi bộ xuống hang động dưới núi.

Hắn không có hứng quan sát hai người giao hợp, cũng không có kiên nhẫn đợi chờ đến sau khi “Chân nhân biểu diễn” xong lại tiếp tục thám thính.

Bên trong Tồn Thần diệu pháp có một môn bí thuật, lúc này vừa vặn có thể phát huy được tác dụng.

“Phù phù”

Trong động truyền đến từng tiếng thở dốc dồn dập của hai người, trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, tuân theo bản năng của thân thể, làm ra giao hợp nguyên thủy tự nhiên.

Chỉ có điều Tiêu Sùng không phát hiện, ở sau khi hừng hực dục vọng, đáy mắt của nữ tu họ Cao lại là một mảnh thanh minh, công pháp Thải dương bổ âm lặng lẽ vận chuyển.

“Tinh nguyên” của tu sĩ Trúc Cơ kỳ vậy mà lại là vật đại bổ, không thua gì linh đan diệu dược, nàng ta cũng không thể lãng phí.

Đống lửa tỏa ra ánh sáng nhu hòa không chói mắt, chiếu cho sơn động đèn đuốc sáng trưng.

Ở bên cạnh đống lửa, chẳng biết lúc nào đã trải lên một tầng da thú lông xù, hai bóng người từ dưới dời lên trên.

Nhưng ngay vào lúc bọn họ muốn đi vào trạng thái lên đỉnh, trong cửa động phủ lại vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, khiến động tác như dục hỏa thiêu đốt của hai người phải dừng lại.

“Ba” “Ba” “Ba”

Theo tiếng vỗ tay vang lên, một tu sĩ hắc bào cũng xuất hiện ở trong tầm mắt.

Chính là Lưu Ngọc!

“Cảnh tốt ngày đẹp thế này, hai vị quả là nhiệt tình đó.”

“Hay cho một đôi dã uyên ương!”

Lời nói ban đầu có chút hờ hững trêu tức.

Về sau lại vô cùng băng hàn, khiến cho người ta không rét mà run.

“Là ai?”

Cho dù hai người đang trong giao hợp kịch liệt, nữ tu họ cao vẫn không buông long cảnh giác với ngoại giới.

Ở trong nháy mắt âm thanh vang lên, ngay lập tức “thoát câu” quấn váy áo lên trên người, nhìn vào miệng hang núi.

Nhưng sau khi thấy rõ ràng người tới, lại khiến cho nội tâm của nàng ta run lên, bỗng sinh ra sự sợ hãi khó nói nên lời!

“Thanh Dương lão... Thanh Dương đạo hữu.”

Tiêu Sùng phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng lúc này cũng đã mặc áo bào, nói lắp bắp.

“Chẳng lẽ người này là theo dõi ta mà đến?”

“Những lời nói trước đó, chẳng lẽ là đã đều lọt hết vào tai rồi đó chứ?”

Tiêu Sùng nghĩ đến đây, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng hốt và sợ hãi.

Hắn biết rõ thực lực của “Thanh Dương lão ma” này, dù cho hắn ta liên thủ với nữ tu họ Cao này, khả năng chạy trốn được cũng rất nhỏ.

“Lưu mỗ không mời mà tới, nếu có quấy rầy, vẫn xin hai vị đạo hữu thứ lỗi.”

Lưu Ngọc quan sát thần sắc khác nhau của hai người, từ tốn nói.

Chỉ là lời nói mặc dù khách khí, nhưng trên mặt lại hoàn toàn lạnh lẽo, không có nửa điểm giống như dáng vẻ không mời mà tới.

Loại giọng nói này, càng khiến cho Tiêu Sùng sợ hãi hơn.

“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!”

“Thanh Dương đạo hữu ngươi nghe ta giải thích, lời lúc nãy của ta, đều là bị ép buộc.”

“Những lời nói vừa nãy, đều là bị yêu nữ dẫn dụ mới nói ra, không phải là suy nghĩ trong lòng của tại hạ đâu.”

“Tại hạ có nỗi bất đắc dĩ, khổ tâm trong lòng đó!”

Tiêu Sùng đổi sắc mặt ngay tại chỗ, đẩy hết trách nhiệm lên người của nữ tu họ Cao.

Mặc dù mị thuật có thể là cho tu sĩ nảy sinh dục vọng trong lòng, nhưng đối với khống chế một tu sĩ thì vẫn còn một khoảng cách rất lớn.

Ở dưới sự nguy hiểm sống chết, Tiêu Sùng né bằng ảnh hưởng của mị thuật, đổ hết nguyên nhân lên đầu nữ tu “thân mật giao lưu”.

“Ngươi...?”

Nữ tu họ Cao lập tức sững sờ, sau đó sắc mặt đó lên, tức giận đến khó thở, nhìn chằm chằm vào Tiêu Sùng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Nàng ta có thế nào cũng không ngờ tới, người này lại có tâm tính bạc bẽo như vậy, nhanh chóng trở mặt nói không quen.

Lúc này tóc của nữ tu họ Cao rối tung, quần áo một nửa ngăn không được mảng lớn cảnh xuân, lộ ra da thịt phấn hồng non mềm.

Chỉ có điều cảnh xuân động lòng người này, lúc này lại không ai thưởng thức.

Nhìn hai người như muốn nội chiến, Lưu Ngọc cười lạnh, khoát tay áo nói:

“Được rồi Tiêu đạo hữu, ngươi không cần giải thích nữa.”

“Chuyện như thế nào, trong lòng Lưu Ngọc tự có xác định.”

“Những lời nói kia của ngươi, tốt nhất cứ giữ lại, xuống dưới giải thích với Diêm Vương đi!”

Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, không có một tia gợn sóng, nhưng trong sự bình tĩnh lại ẩn giấu sát ý thấu xương!

Bình Luận (0)
Comment