Chương 888: Miệng lưỡi đối chiến(2)
Mà trong mắt Giang Thu Thủy, càng liên tục xuất hiện ánh sáng kì dị.
Thần thức của Lưu Ngọc thu hết tình huống ở trong sân vào tầm mắt, đây đương nhiên là do hắn cố ý gây ra, khóe miệng lộ ra nụ cười nhỏ không thể nhận thấy.
Đã là chiến đấu không thể né tránh, vậy mượn cơ hội này xoát một lượt thanh danh, sao lại không làm chứ?
Một bên khác, Trác Mộng Chân nghe vậy sắc mặt lại âm tình bất định.
Thái độ của đối phương ác liệt ngoài ý liêu, trái lại làm cho nàng tiến thoái lưỡng nan, không có biện pháp nào tốt cả.
Thật chẳng lẽ muốn khai chiến toàn diện vào lúc này?
Trước mặt Yến quốc tứ tông còn chưa bình định, chính là thời kỳ hợp tác của ngũ tông, một khi ảnh hưởng đến đại cục, cái tội danh này, nàng không gánh nổi.
Nghĩ đến đây, dư quang của Trác Mộng Chân quét qua toàn trường.
Hơn nữa nếu thật sự khai chiến, nàng cũng không nắm chắc được bao nhiêu.
“Thanh Dương đạo hữu đừng quên, mạch khoáng vẫn còn đang ở trong tay phe ta.”
Mặt Trác Mộng Chân như sương lạnh, lạnh giọng nói.
Mặc dù đã có quyết định, nhưng nàng không muốn trực tiếp từ bỏ, muốn thăm dò thêm lần nữa, xem đối phương có phải là phô trương thanh thế hay không.
“Mạch khoáng Lưu Kim Thạch tất cả là của phe ta, điều này là không thể nghi ngờ.”
“Nếu như đạo hữu không đồng ý có thể thêm tiền cược khác, chúng ta cũng không cần nói nhảm thêm nữa, dùng thực lực nói chuyện đi.”
“Hòa hay chiến, tất cả là một ý niệm của Trác đạo hữu.”
Thấy đối phương không muốn nhả ra, ánh mắt của Lưu Ngọc ngưng tụ, tiến lên một bước lạnh giọng nói, rất có dáng vẻ hùng hổ dọa người.
Thông qua mấy lời giao lưu ít ỏi, hắn đã nhảy cảm nhận ra thái độ của đối phương, đã kết luận được đối phương không muốn toàn diện khai chiến, thế là thái độ càng quyết liệt hơn.
Lời vừa nói ra, hiện trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh, ngập tràn hương vị giương cung bạt kiếm.
Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm mấy người đều lấy pháp khí ra, âm thầm rót pháp lực vào, chăm chú nhìn tu sĩ đội ngũ Trác Mộng Chân trong trận pháp, phòng ngừa đối phương đột nhiên gây khó khăn.
Mà đám người Hợp Hoan Môn trong trận pháp cũng nắm pháp khí thật chặt trong tay, chỉ đợi ra lệnh một tiếng liền lập tức động thủ.
Lời nói Lưu Ngọc không khách khí như vậy, đã khiến cho rất nhiều người trở nên giận dữ.
Ánh mắt của toàn trường đều tập trung ở trên thân hai người, hòa hay chiến liền thấy rõ ràng.
Ở trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này, thời gian dường như hết sức chậm chạm, ước chừng trầm mặc hai ba hơi, Trác Mộng Chân mới mở miệng lần nữa:
“Điều này đạo hữu nghĩ thế nào?”
Nếu đối phương đã nửa bước không lùi, nàng cũng không muốn khai chiến toàn diện, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Đã cầm mạch khoáng Lưu Kim Thạch tới tay, nàng đương nhiên không cam tâm buông tay dễ dàng như vậy, vẫn muốn thông qua phương thức đấu pháp quy mô nhỏ để đoạt lấy.
Mặc dù “Thanh Dương lão ma” tàn nhẫn vô tình thanh danh truyền đi vô cùng ghê gớm nhưng cuối cùng cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Ở trong lòng Trác Mộng Chân, vẫn nắm chắc phần thắng khá lớn, cho nên vẫn mạo hiểm thử một lần.
Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Ngọc dừng một chút, càng chắc chắn thái độ của đối phương.
Môi hắn nhúc nhích truyền âm cho Giang Thu Thủy, ánh mắt hơi ra hiệu.
Giang Thu Thủy tâm thần lĩnh hội, lấy tra một địa đồ dài khoảng ba thước ném về phía trước.
Lưu Ngọc xòe bàn tay ra, “Ngự vật thuật” cứ tự nhiên vậy mà được sử dụng, khống chế địa đồ lơ lửng ở giữa hai phe, tiếp lấy mở ra về phía hai bên trái phải.
Đây là địa đồ phụ cận phường thị Vĩnh Thái, điểm tài nguyên của phe ta cùng với điểm tài nguyên của Trác Mộng Chân, ở trên địa đồ đều có đánh dấu.
Rộng ra trên bản đồ còn có đánh dấu núi non sông ngòi cùng với đánh dấu các thế lực, mạch khoáng Lưu Kim Thạch thình lình là một dấu chấm tròn màu vàng ở trên đó.
Mạch khoáng Lưu Kim Thạch giá trị không nhỏ, ở gần địa bàn của Trác Mộng Chân, cho nên đối phương mới có thể động tâm.
Nếu như động tác của đối phương nhanh một bước, trước Lưu Ngọc hạ được nơi này thì hắn cũng không thể nói gì hơn.
Nhưng mọi thứ không có nếu như, sự thật chính là sự thật.
Vùng đất bên trong khu vực gần với mạch khoáng, giá trị của mấy nguồn tài nguyên còn xa mới so với được mạch khoáng Lưu Kim Thạch.
Lưu Ngọc xòe bàn tay ra, bắn ra một đạo linh quang màu đỏ, nhuộm cả mạch khoáng Lưu Kim Thạch và năm điểm tài nguyên của đối phương trong cảnh nội thành màu đỏ.
Lần này dù bận vẫn ung dung nhìn về đối phương nói:
“Mấy điểm tài nguyên này giá trị tổng cộng thì tương đương với mạch khoáng này.”
“Đạo hữu xem đây là tiền cược, mới được tính là có thành ý chân chính, đánh cược mới có thể tiếp tục tiến hành.”
Ánh mắt của Trác Mộng Chân quét qua, liền thấy rõ ràng được năm điểm tài nguyên bị đánh dấu, trong nháy mắt đã tính ra được giá trị, lạnh lùng nói:
“Thanh Dương đạo hữu vậy mà lại tính toán thật hay.”
“Mạch khoáng Lưu Kim Thạch cho dù giá trị không nhỏ, nhưng sao có thể so sánh với năm điểm tài nguyên được?”