Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 893 - Chương 893. Rèn Sắt Khi Còn Nóng.(2)

Chương 893. Rèn sắt khi còn nóng.(2) Chương 893. Rèn sắt khi còn nóng.(2)

Chương 893: Rèn sắt khi còn nóng.(2)

Cả hai phải dùng toàn lực mới ngăn cản lại được một cách khó khăn.

Đúng lúc này, Xích Viêm tháp đã đi tới trên không trung của Trác Mộng Chân, mang theo uy năng không thể chế ngự, từ phía trên trấn áp xuống.

Dường như là muốn ép nàng thành thịt nát!

“Không thể đối cứng!”

Cảm nhận được uy năng cường đại của Xích Viêm tháp, linh giác của Trác Mộng Chân đang điên cuồng cảnh báo, lóe lên ý nghĩ này.

Nhưng mà lúc nàng muốn tạm thời tránh đi mũi nhọn thì lại có một cỗ lực lượng vô hình bao quanh thân, khiến cho thân hình của nàng bị trì trệ.

Tựa như thân bị bọc trong đá cứng, mọi cử động đều trở nên vô cùng gian nan.

Chỉ có điều khác biệt với nữ tu họ Cao, tu vi của nàng đã gần với Trúc Cơ đỉnh phong, pháp lực trong thể nội nhất chuyển liền tránh khỏi cỗ lực lượng trói buộc này.

Thừa dịp Linh khí ngăn cản trong chốc lát, khống chế thi triển bí thuật gì đó, trong nháy mất thân hình nàng đã đi xa năm trượng.

Thành công tránh khỏi lần công kích này.

“Ầm!”

Bản thể khổng lồ của Xích Viêm tháp tiếp xúc với mặt đất rộng lớn, để lại một cái hố sẩu rộng chừng nửa trượng, bốn phía bụi đất tung bay.

Trác Mộng Chân nhìn cảnh tượng trước mắt này, hô hấp không khỏi bị trì trệ.

Lòng còn sợ hãi.

Nếu như không thể tránh xa, chính diện đón một kích này, nàng chắc chắn là sẽ biến thành một bãi thịt nát.

“Xem ra đối phương vốn không hề có ý định lưu thủ.”

Nàng lóe lên ý nghĩ này, cắn răng một cái tiếp tục sử dụng ba kiện Linh khí, ngoan cường quần nhau với Xích Viêm tháp.

Đến lúc này rồi, nàng không muốn từ bỏ.

Lưu Ngọc thần sắc nghiêm túc, thao túng Xích Viêm tháp một cách thuần thục, không thấy chút cảm giác trúc trắc nào.

Trải qua nửa tháng tập luyện, hắn đã rất quen thuộc với kiện Linh khí cực phẩm này.

Hợp ý thì chưa đạt được, nhưng xe nhẹ đường quen thì vẫn không vấn đề gì.

Một kích không thành, Xích Viêm tháp lại đột ngột mọc lên từ mặt đất, căn bản không có ý định cho đối phương cơ hội thở dốc.

Chỉ cần hai chữ “nhận thua” chưa nói ra miệng, hắn giây phút nào cũng không có ý định dừng lại!

Sau khi Lưu Ngọc tế ra Xích Viêm tháp, tình hình chuyển biến một trăm tám mươi độ, thay đổi cục diện hạ phong trước đó, chuyển thủ thành công.

Trái lại, Trác Mộng Chân liên tiếp bại lui, người sáng suốt sẽ có thể nhìn ra, thất bại chỉ là vấn đề thời gian.

Không khí hiện trường bỗng nhiên biến đổi, mấy người Giang Thu Thủy lộ ra ý cười, nhưng trong lòng vẫn không thả lỏng.

Âm thầm lưu ý động tĩnh bên trong vòng bảo hộ kim sắc, đề phòng đối phương đột nhiên nhúng tay.

Trác Mộng Chân dựa vào bí thuật di động mấy trượng trong nháy mắt, cho dù là cảnh tượng nguy hiểm đến đâu cũng vẫn trốn thoát, thời khắc nguy cấp có thể dùng Linh khí ngăn cản, lại dùng bí thuật tránh khỏi công kích của Xích Viêm tháp.

Cục diện dường như cầm cự được.

Nhưng Lưu Ngọc không hề nóng vội, vẫn ung dung điều khiển Xích Viêm tháp uy hiếp tới như cũ.

Uy năng của Hỏa Giao đã hao hết, liền lập tức kích phát lần nữa.

“Loại bí thuật này, dường như tiêu hao không nhỏ?”

Hắn nhạy cảm phát giác được, Trác Mộng Chân mặt đỏ thở hổn hển, đây là biểu hiện của thân thể gánh vác quá lớn.

Bất kể là bí thuật nào, khi thi triển đều có tiêu hao.

Loại bí thuật này, dường như gây nên áp lực cho thân thể rất lớn, đối phương không kiên trì được bao lâu.

Chỉ cần luôn duy trì thế công này, thắng lợi cuối cùng vẫn là thuộc về mình.

Tuy là như thế nhưng Lưu Ngọc không định kéo dài thêm.

Biểu hiện bên ngoài của hắn hiện tại là một tu sĩ mới tấn thăng Trúc Cơ trung kỳ mấy năm, tu luyện công pháp bất phàm.

Bởi vì công pháp bất phàm, pháp khí Linh khí tinh xảo mới có thực lực cường đại.

Nếu như lại bộc lộ ra pháp lực thâm hậu, liền sẽ xung đột với hình tượng đã gây dựng, cho nên không nên kéo dài quá lâu.

Nghĩ đến đây, pháp quyết trong tay Lưu Ngọc không đổi, vụng trộm gia tăng pháp lực vận chuyển. Khiến cho uy năng của Xích Viêm tháp lại tăng lên mấy phần, trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

“Ầm”

Xích Viêm tháp cao ba trượng dễ dàng đánh bay Linh khí của Trác Mộng Chân, tiếp đó hạ xuống vị trí của Trác Mộng Chân đang đứng.

Cùng lúc đó, lực trấn áp lại lần nữa phong tỏa không gian mấy trượng xung quanh nàng.

Cảm giác nặng nề quen thuộc truyền đến, chỉ là lần này, nặng nề hơn hẳn.

Dường như đặt bản thân mình vào trong đầm lầy, giãy dụa thế nào cũng vô lực.

Trác Mộng Chân hô hấp dồn dập, muốn dùng lại chiêu cũ, kiệt lực vận chuyển pháp lực trong thể nội, lần nữa dùng bí thuật dịch chuyển tức thời, muốn tránh khỏi phạm vi công kích của Xích Viêm tháp.

Nhưng mà lần này, lực trấn áp mạnh hơn mấy phần, cộng thêm nhục thể của nàng đã mỏi mệt. Khó khăn lắm cũng chỉ thuấn di được ba trượng, vẫn chưa thoát khỏi được phạm vi bao trùm của Xích Viêm tháp!

Dưới cặp lông mày duyên dáng là đôi mắt sáng tỏ. Phản chiếu cái bóng Linh khí càng lúc càng lớn.

Đó giống như núi lớn đè ép khiến nàng hơi ngạt thở, từ đáy lòng sinh ra một loại cảm giác vô lực.

Bình Luận (0)
Comment