Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 897 - Chương 897. Giao Dịch Bí Mật

Chương 897. Giao dịch bí mật Chương 897. Giao dịch bí mật

Lưu Ngọc nghiêm mặt, lạnh lùng nói, lúc này trong lời nói đã ẩn chứa hàm ý đe dọa, không hề khách khí chút nào.

Đứng trước lợi ích thật sự, tất cả những lời dối trá hay khách sáo đều trở thành vô dụng.

Huống chi đã đến tình trạng này, có thể nói là hay bên đã xé rách lớp màng mỏng, không cần phải nói nhiều làm gì.

Trác Mộng Chân nghe vậy thì sắc mặt cực kỳ khó coi, bàn tay giấu dưới lớp hoa phục vàng nhạt đã nổi đầy gân xanh, thế nhưng sau đó chỉ đành bất đắc dĩ buông ra.

Bây giờ đã trở mặt, khả năng thắng chưa đến ba phần, đương nhiên nàng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Sau khi nói xong, Lưu Ngọc cũng không thèm để ý những tu sĩ xung quanh cảm thấy như thế nào, chỉ thuận miệng dặn dò Triệu Minh Thành vài câu, vẫn giữ nguyên quyết định giao mạch khoáng Lưu Kim Thạch cho Triệu gia quản lý.

Đội ngũ không thể ở lại chỗ này quá lâu, số người mang theo cũng không đủ nên tất nhiên chỉ có thể giao phần lớn địa điểm tài nguyên cho gia tộc tu tiên hoặc thế lực bản địa quản lý.

Đợi đến khi trận chiến Yến quốc kết thúc, sẽ phái tu sĩ trong tông môn đến tiếp quản.

Đương nhiên, để đề phòng những gia tộc tu tiên hay thế lực này nhân cơ hội kiếm trác lớn, phái đệ tử tông môn đến giám sát là việc không thể thiếu.

Có Nguyên Dương Tông là chỗ dựa, cho dù chỉ phái một tu sĩ Luyện Khí kỳ đến cũng đủ để giám sát địa điểm tài nguyên này vận hành, ít nhất cũng nắm được quyền nói chuyện nhất định.

Sau khi Lưu Ngọc nói ra miệng, tuy đám người Trác Mộng Chân ‘chỉ muốn về nhà’ nhưng vì không muốn nảy sinh những hiểu lầm không cần thiết, bọn họ chỉ đành đứng ngớ ngẩn tại chỗ.

Chẳng qua là bọn họ có vẻ hơi buồn bực không yên, trong lòng cảm thấy rất chi là mất tự nhiên.

Nếu nhân cơ hội này phát động tấn công, đúng là sẽ có cơ hội trả một cái giá cực nhỏ để giết sạch đối phương, nuốt hết địa bàn của họ.

Thế nhưng phía sau đối phương chính là Hợp Hoan môn, có chiếm về cũng chưa chắc đã tiêu hóa nổi.

Nếu bây giờ thật sự hành động như vậy, về sau đối phương truy cứu chưa chắc tông môn sẽ đứng về phía mình. Lúc đó, chẳng những không có công lao, ngược lại còn có thể bị nghiêm trị.

Với lại, lợi ích của tông môn sao bằng lợi ích của bản thân được. Tất nhiên Lưu Ngọc sẽ không làm những chuyện ngu ngốc vô bổ như vậy.

Hắn rất vui lòng nhìn thấy tông môn lớn mạnh, nhưng nhất định sẽ không hy sinh lợi ích của mình để giúp tông môn đạt được mục đích.

Mặc dù Lưu Ngọc rất ít khi quản lý mấy việc lặt vặt, nhưng cứ cách một đoạn thời gian, Giang Thu Thủy sẽ báo cáo với hắn một lần. Mưa dầm thấm đất nên cũng không tính là xa lạ, bỡ ngỡ gì.

Tạm thời sắp xếp, dù không thể hoàn hảo không khuyết điểm nhưng cũng có thể coi là ngăn nắp rõ ràng.

Chỉ một lát sau, chuyện liên quan đến mạch khoáng Lưu Kim Thạch đã được sắp xếp thoả đáng.

"Vâng, cẩn tuân theo lệnh của Thanh Dương đạo hữu ."

“Đa tạ đạo hữu đã cho Triệu gia một cơ hội lập công chuộc tội. Triệu gia chắc chắn sẽ dốc hết sức lực ứng phó để không cô phụ kỳ vọng của Thanh Dương đạo hữu.”

Triệu Minh Thành đi đến, cúi người thật sâu, thành khẩn nói.

Lưu Ngọc còn đồng ý giao mạch khoáng cho Triệu gia quản lý, tức là thật sự không định truy cứu trách nhiệm chuyện lúc trước bọn họ làm mất mạch khoáng.

Điều này khiến cõi lòng luôn thấp thỏm lên xuống của hắn ta cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, đồng thời còn sinh ra cảm giác rất xúc động, âm thầm thề phải quản lý mạch khoáng này thật tốt.

Cái gọi là "Kẻ sĩ chết vì tri kỷ", dẫn đội có thể thấu hiểu cho chỗ khó xử của Triệu gia, vào lúc tu tiên giới rung chuyển bất ổn như thế này thật là đáng ngưỡng mộ.

Người lĩnh đội có thể thông cảm, chu đáo với thuộc hạ thế này đúng là rất đáng để thuần phục, nguyện một lòng trung thành.

“Được rồi, xuống dưới sắp xếp cẩn thận lại đi.”

Lưu Ngọc phất phất tay, tùy tiện nói.

Tất nhiên hắn không hề hay biết những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Triệu Minh Thành, hành động lần này chẳng qua là ‘ngàn vàng mua xương ngựa’ mà thôi, đơn giản là làm dáng cho người khác xem.

Ngàn vàng mua xương ngựa: Khao khát có được người tài, dùng lễ vật quý giá để lôi kéo nhân tài.

“Tuân lệnh!”

Triệu Minh Thành cung kính nhận lệnh, sau đó mang theo tu sĩ Triệu gia vội vã chạy vào bên trong mạch khoáng trông như thể không kịp chờ đợi, muốn biểu hiện một phen.

Bởi vì không thật sự khai chiến, chỉnh thể mạch khoáng coi như cũng được giữ gìn hoàn hảo, mấy ngàn phàm nhân trong đó cũng bình yên vô sự. Lúc này đã có người lặng lẽ ló đầu ra xem.

Rất nhanh, tiếng quát tháo đã vang lên.

Ở mạch khoáng này, cho dù ai là chủ nhân thì bọn họ vẫn phải làm việc như thường, vận mệnh cũng không có bất kỳ thay đổi nào.

“Trác đạo hữu, đi thôi.”

“Ba khu vực tài nguyên kia cũng ngay gần mạch khoáng Lưu Kim Thạch, chỉ cách chừng mấy chục dặm. Nội trọng hôm nay là có thể đi hết được rồi.”

Lưu Ngọc thu hồi tầm mắt, hời hợt nói vài câu với Trác Mộng Chân.

Sau đó hắn không đợi nàng đáp lại đã tự lấy Quy Nguyên chu ra, hạ lệnh cho tu sĩ bên mình lên thuyền.

Sắc mắt Trác Mộng Chân không ngừng thay đổi.

Người kiêu ngạo như nàng chưa bao giờ phải chịu đối xử lạnh nhạt như vậy, trong lòng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Bình Luận (0)
Comment