Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 901 - Chương 901. Giới Hạn Của Thanh Dương(2)

Chương 901. Giới hạn của Thanh Dương(2) Chương 901. Giới hạn của Thanh Dương(2)

Nếu Lưu Ngọc không đồng ý, chắc chắn Trác Mộng Chân sẽ không ngoan ngoãn giao ra. Nói không chừng lại sắp nổi lên một trận đại chiến, sinh ra lắm khó khăn trắc trở.

Tất nhiên, đây chính là tình cảnh Lưu Ngọc không muốn nhìn thấy nhất. Thế nên sau khi nữ nhân kia đồng ý các thêm năm nghìn Linh Thạch, hắn mới chọn cách nhả ra.

“Thôi thế này đi, nếu không lại bảo mỗi Lưu mỗ chiếm được chỗ tốt.”

“Mấy ngàn tu sĩ hai bên cũng có thể tránh được một trận đại chiến, thoát khỏi nỗi lo ngã xuống ở đây.”

“Vô số bá tánh phàm nhân cũng có thể miễn được đe dọa của chiến loạn.”

“Đúng là dối trá chết được, cái này gọi là nước mắt cá sấu à?”

Sau khi hai kẻ đầu cơ trục lợi đã đạt thành nhất trí với nhau, ngàn vạn suy nghĩ lướt qua đầu Lưu Ngọc, trong lòng cũng tự cười giễu một trận.

Chẳng qua, cứ giao dịch đơn giản thế này tất nhiên là hắn sẽ không thể yên tâm, nhật định phải kiếm thêm một lớp bảo hiểm mới được.

Nếu không lần giao dịch này mà truyền ra ngoài, hắn sẽ không tránh khỏi chuyện cõng trên lưng tội danh ‘ỷ quyền mưu lợi cá nhân’, tiền đồ trong tông môn coi như bị huỷ sạch.

“Giao dịch tất nhiên là có thể, thế nhưng nhất định phải giữ bí mật, không thể tiết lộ nửa câu nửa chữ ra ngoài.”

“Việc này nếu bị lộ, thanh danh của Lưu mỗ tất sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề.”

“Cho nên Trác đạo hữu nhất định phải dùng ‘tâm ma’ để thề, cam đoan sẽ không dùng bất cứ phương thức nào để tiết lộ tin tức về việc giao dịch này ra ngoài, đồng thời cũng phải đảm bảo tính chân thật của bí tịch.”

“Chỉ có lập lời thề tâm ma, lần giao dịch này mới có thể tiến hành bình thường được.”

“Nếu không thì đừng nói gì hết!”

Lưu Ngọc thu hồi vẻ mặt cò kè khéo đưa đẩy của mình lại, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ, giọng điệu cực kỳ kiên quyết.

Từ vẻ kiên quyết trong giọng nói, Trác Mộng Chân có thể cảm nhận được thái độ của đối phương. Nàng biết nếu không đồng ý với hắn, cuộc giao dịch này không cách nào tiến hành tiếp được.

“Được!”

Đối với nàng mà nói, lần giao dịch này cũng không phải là chuyện vẻ vang gì. Thế nên Trác Mộng Chân vốn cũng không định coi nó như lợi thế.

Nếu không phải do chuyện này ảnh hướng quá lớn, rất có thể lan đến cả địa vị của nàng trong tông môn, liên quan đến cả việc tranh đoạt kết Kim Đan thì người kiêu ngạo như Trác Mộng Chân hoàn toàn sẽ không làm ra mấy chuyện thỏa hiệp thế này.

Ngay sau đó, sắc mặt Trác Mộng Chân trở nên rất nghiêm túc, phát ra lời thề tâm ma. Tiếp đó nàng lại giao nốt phần sau của cuốn "bí thuật Tránh Linh " cùng năm nghìn Linh Thạch cho đối phương.

Trên mặt Lưu Ngọc lộ ra ý cười, tiếp nhận phần sau của bí thuật Tránh Linh, đồng thời cũng thử ước lượng chỗ Linh Thạch nàng đưa.

Chỉ là lời lãi gì cũng chiếm hết rồi, không tiện dùng thần thức dò xét số lượng Linh Thạch ngay tại chỗ để tránh kích động đối phương, cũng coi như là để cho Trác Mộng Chân tí mặt mũi.

Lưu Ngọc thu hai bản bí thuật vào túi trữ vật, còn túi chứa Linh Thạch thì treo ở bên hông.

“Hay lắm, Trác đạo hữu không hổ là đệ tử dòng chính của Hợp Hoan môn, làm việc quả nhiên là sảng khoái.”

“Lưu mỗ chẳng qua là vì chấp hành nhiệm vụ của tông môn mà thôi, hy vọng cũng ta về sau có thể nước sông không phạm nước giếng, từ đây bình an vô sự.”

Lưu Ngọc ý vị sâu xa nói.

Trải qua lần giao dịch này, cuối cùng quan hệ giữa đôi bên cũng dịu đi được một chút. Thế nên thái độ của hắn mới có chút thay đổi.

“Hừ!”

Trác Mộng Chân lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng không nói gì nữa, nhưng sau đó cũng chắp tay, có ý làm dịu quan hệ đôi bên.

Dù sao thì người tu tiên đều vì tự cầu trường sinh cho bản thân, chém chém giết giết cũng là do tranh giành lợi ích mà thôi.

Coi như trong lòng còn có địch ý, cũng không cần phải thể hiện ra ngoài. Như vậy sẽ chỉ lộ ra việc bản thân là kẻ nông cạn xốc nổi mà thôi.

Giao dịch hoàn thành, Trác Mộng Chân không có ý định lại giao lưu gì hết. Nàng vỗ linh khí bay thẳng lên không trung, hướng về phía Âm Dương chu.

Trước khi đi, Trác Mộng Chân còn nhìn chằm chằm vào Lưu Ngọc, giống như muốn khắc sâu diện mạo của tu sĩ đã khiến mình nếm mùi thất bại này vào trí nhớ, vĩnh viễn không được quên.

Sắc mặt Lưu Ngọc hờ hững, tóc đen hoà lẫn vào áo bào, chắp tay đứng trên boong thuyền.

Hắn chỉ lặng lặng nhìn nàng đi xa, không có quá nhiều biểu cảm. Dường như lúc này lòng Lưu Ngọc đã không còn bất kỳ chút gợn sóng nào.

Với hiểu biết của mình, tất nhiên hắn có thể nhận ra Trác Mộng Chân vẫn còn là ‘tấm thân xử nữ’.

Tuy Hợp Hoan môn lấy song tu làm chủ, nhưng cũng không yêu cầu đệ tử trong phái nhất định phải song tu.

Đối với những đệ tử có thiên phú xuất sắc, môn phái lại khuyến khích sau khi tu luyện đến cảnh giới cao thâm mới tiến hành song tu để tránh việc bọn họ trầm mê vào chuyện nam nữ hoan ái mà trễ nải việc tu hành

Hợp Hoan môn, cái tên này có hơi tục nhưng song tu từ xưa đến nay chính là một con đường rộng mở. Ở một mức độ nào đó mà nói, nó cũng là chính đạo trong Tu Tiên Giới.

Cái này không phải giống như trong tưởng tượng của rất nhiều tu sĩ, dáng vẻ ô uế không chịu nổi.

Nếu không Hợp Hoan môn cũng không thể được đặt ngang hàng với Nguyên Dương Tông, một trong ngũ đại tông môn của Sở quốc, ân ân oán oán kéo dài mấy ngàn năm, đến tận bây giờ vẫn còn chưa thể ngừng lại.

Bình Luận (0)
Comment