Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 924 - Chương 924. Trở Mặt Vô Tình(3)

Chương 924. Trở mặt vô tình(3) Chương 924. Trở mặt vô tình(3)

Nhìn thấy thi thể nằm ngang dọc đầy đất, trên mặt Tào Nguyên Võ lộ ra ý cười. Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung về phía mình, hắn ta lập tức nói ngay.

Hắn ta vừa mở miệng đã nhắc đến việc chia của, không hề có chút dây dưa lằng nhằng nào, giống như thật sự không hề có ý muốn độc chiếm.

Tào Nguyên Võ vừa dứt lời, không khí trong sân cũng thả lỏng hơn một chút. Thế nhưng những tán tu khác vẫn không hề lơ là cảnh giác.

Là vì nhóm nhỏ ba người của Tào Nguyên Võ, kẻ thấp nhất cũng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Điều này đối với các tán tu khác mà nói thì chính là một sự uy hiếp cực lớn.

Nếu vào thời khắc mấu chốt mà bọn họ trở mặt, đúng là cũng có khả năng độc chiếm được thật

Huống hồ giữa các tán tu, đã có vô số ví dụ về việc chỉ vì lợi ích mà rút đao khiêu chiến. Đương nhiên bọn họ sẽ không dám lơ là sơ suất rồi.

“Nếu có thể thuận lợi nhận được phần linh thảo kia, thế cũng đỡ phải mất công ra tay.”

“Dù sao thì Linh Thạch hay pháp khí bình thường, với mình cũng chẳng có tác dụng gì quá lớn.”

“Nhưng mà việc chia trác này chưa chắc sẽ tiến hành thuận lợi đâu.”

Suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu, thần thức của Lưu Ngọc đã âm thầm khoá chặt tất cả những tu sĩ có mặt trong sân, đề phòng chuyện lật thuyền trong mương.

Linh thảo bên trong Linh Dược viên Càn Xương có giá trị vô cùng cao. Nếu có thể độc chiếm, chắc chắn sẽ đổi được mấy vạn linh thạch.

Sợ là chỗ đó cũng thừa đủ để mua linh vật Kết Đan, thậm chỉ còn đủ để chuẩn bị cho ba người luôn ấy chứ.

Đối mặt với loại mê hoặc này, nếu Lưu Ngọc không có tiên phủ, hắn tự nhận bản thân chắc sẽ động lòng chứ nói chi là ba người Tào Nguyên Võ?

Vĩnh viễn, đừng bao giờ xem trọng nhân tính!

Huống chi ở đây chỉ toàn là ‘đồng đội’ vì lợi ích mới tạm thời liên hợp lại với nhau, lúc ra tay căn bản là không có bất kỳ gánh nặng nào.

Dựa vào thực lực của ba người Tào Nguyên Võ, rõ ràng là hơn hẳn những tán tu khác một bậc, ra tay cũng nắm chắc được mấy phần.

Trong tình huống thế này, chia chác có thể tiến hành thuận lợi được thật à?

Diệp Mộng Hoa cùng mấy tán tu khác không thể không biết rõ những hung hiểm trong này, nhưng đứng trước đóng Linh Thạch to bự, sao có thể dễ dàng buông tha được chứ?

Cuộc sống của tán tu vốn đã không dễ dàng gì, nếu như còn sợ đông sợ tây thì sẽ trơ mắt bỏ lỡ hết những cơ hội tốt đẹp.

Thế thì còn cầu tiên, tu đạo cái quái gì nữa?

Cho nên sau khi Tào Nguyên Võ tập hợp đủ người, tình thế trong sân lại trở nên rất vi diệu.

Diệp Mộng Hoa cùng sáu tán tu có xu thế ẩn ẩn liên hợp lại với nhau, cùng có ý đề phòng ba người Tào Nguyên Võ. Bọn họ định thông qua cách này để ba người kia ném chuột sợ vỡ đồ, chia chác suôn sẻ cho xong đi.

Trong lòng thầm cảm thán sinh hoạt của tán tu quá ‘đặc sắc’, Lưu Ngọc thành thật đứng cạnh Diệp Mộng Hoa, tạm thời không có ý định để lộ thực lực.

Mặc kệ tình thế sẽ phát triển như nào, có thực lực của đám người phía trên áp đảo, kết của cuối cùng chắc chắn sẽ có lợi cho hắn

Chỉ khác nhau ở chỗ: có cần phải ra tay hay không? Có thể giết sạch hay thả vài người chạy mất mà thôi.

Đến lúc này, liên minh tạm thời của mười người đã phân biệt rất rõ ràng.

Ba người Tào Nguyên Võ là một nhóm nhỏ, Lưu Ngọc và Diệp Mộng Hoa là một nhóm nhưng nhìn bề ngoài có vẻ là thực lực yếu nhất.

Sáu người còn lại cũng chia thành hai nhóm nhỏ.

Lưu Ngọc và ba nhóm nhỏ khác gần gũi hơn một chút, ý đề phòng với nhóm của Tào Nguyên Võ cũng được thể hiện rất rõ ràng.

……..

Tất cả mọi người đều muốn chia chác cho xong, tất nhiên sẽ không ai lên tiếng phản đối gì.

Sau khi đạt thành nhất trí bằng miệng, đoàn người đi đến phía ngoài Linh điền gieo trồng Linh thảo thì lại bị một trận pháp cản đường.

Cả đám lục tung mớ túi trữ vậy cướp được, sau mấy lần thí nghiệm vẫn không phát hiện ra lệnh bài mở cửa trận pháp này

“Lệnh bài mở trận pháp Linh điền chắc chắn là ở trên người Tống Hạo Thương. Để người này trốn thoát, thế nào cũng không dùng lệnh bài để mở được nữa.”

"Chư vị, vì kế hoạch hôm nay, chúng ta chỉ đành ra tay cưỡng ép phá trận."

“Cũng xin các vị đạo hữu chú ý đúng mực, đừng để lan đến linh thảo trong linh điền.”

Cách gì cũng đã thử qua một lần, Tào Nguyên Võ bất đắc dĩ nói.

Trận pháp phòng hộ này chỉ đạt đến nhị giai trung phẩm, cả đám đồng loạt tay thì muốn công phá cũng không khó khăn gì.

Trong lúc nói chuyện, Tào Nguyên Võ làm như lơ đãng, thoáng nhìn về phía một người trong nhóm nhỏ của mình, bí mật truyền âm.

“A~”

Khóe miệng Lưu Ngọc hơi nhếch lên, chú ý đến gợn sóng thần thức này nhưng lại không có ý đánh rắn động cỏ.

Dựa vào Thần thức hiện giờ của hắn thì đã vượt xa Trúc Cơ đỉnh phong. Tuy còn chưa đến mức có thể cưỡng ép nghe lén được tin tức truyền âm của Tào Nguyên Võ nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được dao động khi có người dùng Thần thức để truyền âm. Cái này chỉ là chuyện nhỏ.

Chỉ là hắn không hề có ý định nhắc nhở những người khác.

Từ góc độ lợi ích mà nói, đám tán tu này sống chết với nhau một trận thì càng có lợi cho việc thu dọn tàn cuộc của hắn.

Nói không chừng, đến cuối cùng cả đám người này đều chết thẳng cẳng, chỉ còn mình hắn là thắng cuộc.

Linh thảo quý báu có giá trị liên thành đang ở ngay trước mặt, phần lớn tán tu đều cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu. Hô hấp cũng vô thức trở nên dồn dập, gần như không cần suy nghĩ đã gật đầu đồng ý.

“Nếu đã như vậy, chúng ta nên lập tức ra tay thôi.”

Bình Luận (0)
Comment