Ba người này giống như đã nhận được mệnh lệnh của Tào Nguyên Võ, quyết tâm phải tốc chiến tốc thắng, không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào. Thế nên vừa ra tay là họ đã dốc hết toàn lực.
Thế công dồn dập như sóng, không cho đám người Lưu Ngọc, Diệp Mộng Hoa có cơ hội thở dốc.
"Keng! Keng!"
Trong tình huống như vậy, đám người Diệp Mộng Hoa liên tục bại lui, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Nếu tình hình cứ phát triển theo đà này, đừng nói là cơ hội chạy trốn gì đó, ngay cả việc có thể chống đỡ được bao lâu cũng là cả một vấn đề.
"Không được, không thể để bọn họ thất bại, chết queo quá nhanh được."
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc âm thầm bỏ thêm một phần sức lực, gần như đã dùng sức một người kiềm chế một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của đối phương.
Biểu hiện như vậy đã khiến áp lực của đám người Diệp Mộng Hoa giảm đi rất nhiều, đồng loạt nhìn sang.
Tình huống này giúp bọn họ có thể dồn nhiều tinh lực, tập trung sức lực của cả bốn vào việc đối phó với hai kẻ địch, không nguy hiểm đến mức lúc nào cũng có thể lật thuyền trong mương.
Ngược lại, đôi bên giao thủ càng kịch liệt hơn, đủ loại át chủ bài được quăng ra liên tục.
Không phải là đám người Diệp Mộng Hoa không có ý định chạy trốn, nhưng trong lúc giao phong kịch liệt thế này, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội khống chế pháp khí phi độn.
Ai cũng biết, kẻ trốn trước sẽ trở thành mục tiêu công kích đầu tiên. Tất cả đều đang đợi người khác không giữ được bình tĩnh trước, làm ra hành động hấp dẫn hỏa lực.
Năm người đều có ý tưởng giống nhau, khiến cho nhất thời không có ai dám tiên phong phi độn.
“Keng!Keng!”
Trong mớ kiến trúc tàn tạ đổ nát, mười tu sĩ Trúc Cơ đang giao đấu quyết liệt.
Uy lực mạnh mẽ ngang tàn của Linh khí, pháp khí làm cho kiến trúc nơi này triệt để vỡ nát. Lúc này, cảnh sắc duyên dáng vốn có cũng hoàn toàn thay đổi.
May là còn có trận pháp bảo vệ, đám Linh thảo trong Linh điền mới được bình yên vô sự, Nếu không vì mấy thứ này, nói không chừng Lưu Ngọc đã bộc lộ thực lực từ lâu, kết thúc mọi chuyện nhanh cho lành.
Tu sĩ hai phe đánh đấm ngất trời, trong tình thế cân bằng khá là vi diệu này, thời gian mười hơi thở thoáng cái đã trôi qua.
Mãi đến khi một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, cân bằng yếu ớt này mới bị phá vỡ.
Sắc mặt đám người Diệp Mộng Hoa hoàn toàn thay đổi, đồng loạt nhìn về phía Thanh Khê Tán Nhân. Chỉ thấy người này đã trở thành một cái xác không đầu, ngã cái ‘rầm’ xuống đất.
Ông ta đã bị Linh khí Hắc Loan Đao chém bay đầu!
Trước khi tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, phần đầu của tu sĩ vẫn là yếu điểm chí mạng. Một khi bị chém xuống, Nguyên Thần không kịp chạy ra ngoài thì sẽ chết theo đúng nghĩa đen.
Trong tình huống bị hai món Linh khí giáp công, người này thế mà chỉ cầm cự được có mười hơi thở!
Thấy đám người Diệp Mộng Hoa nhìn sang, trên mặt Tào Nguyên Võ lộ rõ nụ cười tàn nhẫn, động tác đang làm cũng không hề ngừng lại.
Linh khí Tam Xoa Kích cùng Hắc Loan Đao chuyển hướng, nhắm thẳng vào tu sĩ Trúc Cơ đang bị thương. Tào Nguyên Võ am hiểu nhất chính là chọn quả hồng mềm mà bóp trước, có ý định chém thêm một người nữa.
"Chư vị, nếu còn có át chủ bài nào thì tranh thủ thời gian lấy ra đi."
"Nếu không chỉ sợ là sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
Vẻ mặt Diệp Mộng Hoa hoàn toàn thay đổi, lập tức mở miệng nói.
Chỉ là ánh mắt nàng ta lại hướng về phía Lưu Ngọc, trông cậy vào vị ‘Hồng đạo hữu’ này có thể lấy ra át chủ bài thay đổi xu thế suy tàn của bọn họ.
Thế nhưng lần này chắc chắn là nàng ta sẽ phải thất vọng rồi. Lưu Ngọc vẫn bày ra bộ dạng ‘dốc hết toàn lực; như trước, căn bản là không hề giống người có át chủ bài trong tay.
Tất cả mọi người đều biết, lúc này đã đến bước ngoặt sinh tử, không phải thời điểm giữ lại thực lực.
Nhưng thứ quý giá như ‘át chủ bài’ này tất nhiên không cần phải nói nhiều, mỗi loại đều phải tốn hao mọt cái giá cực lớn, thậm chí là còn cần nhờ trời run rủi thì mới có được.
Bình thường nếu đã tiêu hao thì sau này khó mà có cơ hội kiếm được nữa, ví dụ như ‘Phù bảo’.
Lưu Ngọc để ý đến một nữ tu mặc y phục màu xanh lam, trên mặt lộ ra vẻ giãy dụa nhưng cuối cùng vẫn không lựa chọn ra tay.
Giờ phút này, bản tính của tán tu đã bại lộ rõ ràng.
Bọn họ không hề tin tưởng lẫn nhau, cũng không muốn bản thân trở thành người tiên phong sử dụng át chủ bài mà mình yên thân gửi phận. Người nào người nấy đều chờ đợi kẻ khác ra tay trước, cố gắng trước.
Bốn người Diệp Mộng Hoa cấp tốc bấm pháp quyết, liều mạng tăng cường pháp lực. Thậm chí không tiếc tổn thương kinh mạch, vận chuyển pháp lực đến cực hạn.
Họ muốn thoát khỏi dây dưa của kẻ địch, để tranh thủ thời gian chạy trốn.
Nhưng lúc này Tào Nguyên Võ đã rảnh tay rảnh chân. Thắng lợi đang ở trước mắt, tài sản của mấy tên tu sĩ Trúc Cơ này cũng không phải là con số nhỏ, đối phương sao có thể để bọn họ đạt được ý nguyện chứ?
Đối phương đã vận chuyển pháp lực đến mức cực hạn, không biết đám người Diệp Mộng Hoa có cơ hội thoát khỏi phiền phức không nữa,
"A."
Lưu Ngọc thu hết biểu hiện của nữ tu áo lam vào trong mắt, khoé miệng lộ ra ý cười châm chọc nhạt đến mức khó có thể nhận ra.
Đã đến nước này rồi mà còn muốn giữ lại át chủ bài, đúng là mắt mù không nhìn rõ được tình thế.
“Nhưng mà bây giờ không lấy ra, đợi tí nữa có muốn dùng cũng không được. Chẳng lẽ định để dành mang xuống địa phủ luôn hay gì?”