Lưu Ngọc khe khẽ thở dài, lắc đầu.
Sau đó hắn lật bàn tay, Thanh Dương ma hoả lập tức bùng lên rồi hoá thành một con chim nhỏ màu xanh, bay về phía đối phương.
“Thế nhân có rất nhiều điều hiểu lầm về Lưu mỗ.”
“Đây không phải là do Lưu mỗ tàn nhẫn, mà là thế giới này vốn đã như vậy!”
Con chim xanh nhỏ vỗ cánh bay tới gần. Nương theo ánh lửa cành lúc càng chói mắt, một giọng nói cũng truyền vào tai Diệp Mộng Hoa.
Nàng ta muốn lấy pháp khí ngăn cả theo bản năng nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ thứ gọi là giãy dụa này, để mặc ngọn lửa có hình dạng như con chim nhỏ màu xanh đậu lên cơ thể mình.
“Nguyện kiếp sau, không còn làm tu tiên giả nữa!"
Diệp Mộng Hoa nói ra câu cuối cùng, trong mắt lóe lên vẻ mệt mỏi thống khổ rồi biến thành tro tàn.
Lưu Ngọc nhớ kỹ ánh mắt phức tạp này, im lặng vài nhịp thở. Sau đó hắn dùng Thanh Dương ma hoả biến toàn bộ thi thể ở đây thành tro tàn.
Người chết đã lâu, năng lượng linh hồn đã tiêu tan gần hết, sinh cơ cũng trôi mất quá nửa nên chẳng cung cấp được bao nhiêu ‘nhiên liệu’ nữa.
Chẳng qua tuy ít nhưng góp nhặt lượng lớn cũng thành nhiều.
Chỉ trong vòng có hai nhịp thở, tất cả thi thể ở đây đã bị thiêu đốt sạch sẽ, hoá thành từng đống tro bụi xám đen.
Lưu Ngọc vẫy tay, từng tia lửa một lần nữa tập trung trong lòng bàn tay hắn, ngưng tụ thành một đốm lửa bập bùng.
“Bảy độ.”
So với lúc trước thì sáng hơn một tí, phạm vi cũng rộng hơn một tí.
Lưu Ngọc hài lòng, khẽ gật đầu. Hắn nâng Thanh Dương mà hoả lên, đi tới phía trước trận pháp bảo vệ Linh Dược viên rồi nhẹ nhàng ấn xuống.
“Xèo xèo!”
Ngọn lửa xanh nhạt, xanh đậm lẫn lộn với nhau chỉ chớp mắt đã lan ra hết toàn bộ vòng bảo hộ màu xanh, phát ra những tiếng vang kỳ quái.
Âm thanh chói tai giống như miếng thịt tươi bị ném vào chảo dầu hoặc axit nhỏ lên mặt, rất khó nghe.
Một mảng ánh sáng xanh rực rỡ nở rộ, khiến người ta không thể phân biệt rõ đâu là ngọn lửa đâu là vòng bảo hộ. Chỉ thấy một mảng xanh hoà lẫn vào nhau, khó mà phân ra được.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nhưng khí xung quanh lại rất quỷ dị, không hề có bất cứ thứ gì bị hun nóng lên.
Lưu Ngọc bình tĩnh, chăm chú nhìn hình ảnh trước mắt.
Hiện giờ Thanh Dương ma hoả đã đạt tới vòng thứ tám, công phá trận pháp nhị giai trung phẩm kiểu này đúng là dễ như trở bàn tay.
Không để hắn chờ lâu, linh quang trên vòng bảo hộ màu xanh đã bắt đầu chớp tắt, cuối cùng thì biến mất không còn thấy đâu.
Lưu Ngọc dùng Thần thức quét ngang một lượt, cẩn thận loại bỏ hết những khả năng xuất hiện nguy hiểm, cuối cùng nhấc chân bước vào bên trong.
Một mảng Linh thảo xanh um tươi tốt, đủ loại màu sắc đập vào tầm mắt.
Phía trên gần hai mươi mẫu Linh điền trồng đầy những loại Linh thảo có hình thù kỳ quái. Chúng được xử lý rất ngay ngắn gọn gàng, tất cả đều là Linh thảo nhị giai.
Thế nhưng cũng không nhiều như trong tưởng tượng, dù sao thì Linh điền ở đây cũng không thần kỳ như Linh điền trong Tiên Phủ.
Trên Linh điền, mỗi gốc Linh thảo lại cách nhau một khoảng lớn.
Nếu không sắp xếp như vậy, Linh thảo sẽ không thể hấp thu đầy đủ linh lực, cũng không cách nào sinh trưởng hay sống sót được.
Lại thêm thế cục như hiện này, Bạch Vân Quan đã sớm chuẩn bị từ trước rồi. Trong lúc họ điều đi một lực lượng đóng giữ, bảo vệ nơi này thì cũng đã ngắt hết đại đa số Linh thảo trưởng thàn theo.
Cho nên Linh điền trước mặt Lưu Ngọc, phần lớn là loại chưa trưởng thành và cây non.
Ngay cả như thế thì những thứ này cũng có ‘giá trên trời’. Nếu để đám người Tào Nguyên Võ chiếm được rồi bán thành tiền, việc gom góp đủ linh vật Kết Đan vẫn không thành vấn đề.
Chỉ là đối với Lưu Ngọc mà nói, mầm non là đủ lắm rồi.
“Thiên Thanh thảo”, “Bích Lạc căn”
Ánh mắt Lưu Ngọc quét qua, lập tức khoá chặt lấy hai gốc Linh thảo này. Trên mặt hắn lộ rõ vẻ vui mừng.
Thế này thì Linh thảo dùng để luyện chế Kết Kim đan hắn gom được gần đủ rồi.
Chỉ còn lại đúng một loại, cái này hoàn toàn có thể giao cho thủ hạ đi thu thập, thời gian để tìm kiếm vẫn còn dư dả.
Thời gian trôi qua đã khá lâu, chỗ này lại xuất hiện tình trạng lạ nên rất có thể sẽ bị Bạch Vân Quan hoặc tông môn phát hiện, lúc nào cũng có thể phái tu sĩ đến xem.
Lưu Ngọc không chần chờ nữa, vỗ túi trữ vật lấy ra hộp ngọc cũng linh cuốc. Trước tiên là cực kỳ lấy hai gốc phụ dược kia ra, sau đó mới bắt đầu đào bới những loại Linh thảo khác.
Ngoài hai gốc Linh thảo cần làm phụ dược, trên mảnh Linh điền này còn khoảng mười mấy loại Linh thảo để luyện chế linh dược nhị giai mà Tiên Phủ không có.
Trong này còn có cả hai gốc Linh thảo tam giai, đều là những loại mà Tiên Phủ của hắn chưa có.
Những thứ này đương nhiên là Lưu Ngọc sẽ không chút khách sáo, nhặt nhạnh cho bằng hết.
Về phần những Linh thảo linh dược nhị giai mà Tiên Phủ không có, hắn cũng lấy sạch. Lưu Ngọc không có ý định chắp tay tặng của đã vào trong túi mình cho ‘người hữu duyên’.
Động tác của hắn như gió cuốn mây tan, cực kỳ nhanh nhẹn.
Chẳng bao lâu sau, một mẫu Linh điền đã trống trơn sạch bóng.
Lưu Ngọc phất tay, bỏ từng hộp ngọc vào túi trữ vật. Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ gật đầu hài lòng rồi bước ra khỏi phạm vi Linh điền.
Linh Dược viên có thể gọi là ‘phế tích’ cùng từng đống tro cốt xám đen sau khi bị Thanh Dương ma hoả thiêu đốt nằm rải rác trên mặt đất.
Sau đó Lưu Ngọc lại đưa mắt quan sát xung quanh thêm một lượt rồi tiện tay bấm vài pháp quyết, pháp thuật nhất giai thượng phẩm hệ Phong ‘Cuồng Phong thuật’ lập tức bắn ra.