Cho dù có vạn nhất, không phải còn có một tấm “Thuấn Tức Thiên Lý phù” à?
Thấy sư huynh nói như vậy, Giang Thu Thủy chỉ có thể gật đầu đồng ý, mặc dù trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể đi bước nào xem bước ấy thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nữ tu trước mặt, lại cảm nhận được sự dịu dàng và hơi ấm của lòng bàn tay, Lưu Ngọc suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy ra hai thứ đặt lên bàn đá.
Một là “Tam Xoa kích” Linh khí công kích thượng phẩm được Tào Nguyên Vũ sử dụng.
Linh khí này phù hợp với thuộc tính của Giang Thu Thủy, thích hợp để nữ nhân này sử dụng.
Thứ hai là một Linh khí phòng ngự thượng phẩm, bề ngoài giống như lá sen xanh.
Tuy lực phòng ngự không bằng Khôn Linh châu nhưng cũng không tầm thường.
Hai Linh khí này đều là chiến lợi phẩm thu được sau khi chém giết tu sĩ ở Yến quốc.
“Quyết chiến sắp đến gần, vì suy nghĩ cho an toàn của sư muội, cho sư muội mượn sử dụng hai Linh khí này trước.”
“Nếu cảm thấy thích, cũng có thể ‘ghi nợ’ trước.”
“Như vậy đi, sau này chỉ cần sư muội lấy ra bốn ngàn Linh Thạch, hai Linh khí này sẽ là của muội.”
Lưu Ngọc chỉ vào hai Linh khí thượng phẩm, lần lượt giới thiệu, cuối cùng nói như thế.
Nể tình cảm trước đây, hắn ra một mức giá cực kỳ ưu đãi, chiết khấu không nhỏ cho nữ tu trước mặt.
Đây đã là cực hạn lắm rồi.
Không có tu sĩ nào có thể lấy miễn phí từ Lưu mỗ hắn hết!
Ngay cả những nữ tu đã trải qua “giao lưu thân mật” cũng không ngoại lệ.
“Đa tạ sư huynh!”
Giang Thu Thủy vui vẻ nói, sau đó cầm hai kiện Linh khí lên ngắm nghía, đặc biệt là Linh khí phòng ngự thượng phẩm hình lá sen kia.
“Vậy... Ghi nợ trước đã nhé!”
Nữ tử đặt hai Linh khí xuống, dựa vào ngực Lưu Ngọc, giọng điệu dịu dàng như nước.
Với tư cách là “người thứ hai” trong đội ngũ, trong hai năm qua, nàng đương nhiên vơ vét được không ít tài nguyên, túi tiền cũng không thể so sánh với trước đây.
Lấy ra bốn ngàn Linh Thạch cũng không khó.
Chẳng qua nàng muốn thiếu nợ hơn, muốn hưởng thụ cảm giác được quan tâm nhiều hơn.
“Ừm.”
“Ta đã xóa hết lạc ấn Thần Thức trong hai Linh khí này, sư muội chỉ cần đánh lạc ấn Thần Thức, sau đó dùng pháp lực ôn dưỡng lại là được.”
“Chúng ta đã dừng lại ở phường thị Vĩnh Thái khá lâu, đã đến lúc phải xuất phát rồi.”
“Sư muội truyền lệnh xuống, chuẩn bị xuất phát, ngày mai chúng ta lên đường.”
Khẽ ôm người đẹp vuốt ve an ủi một lát, Lưu Ngọc vuốt ve gương mặt nàng, nhỏ giọng nói.
“Vâng, sư huynh.”
Giang Thu Thủy ngoan ngoãn đồng ý, không nỡ rời khỏi vòng tay ấm áp.
Trong ánh mắt chăm chú của Lưu Ngọc, nàng từ từ bước ra khỏi động phủ, khôi phục dáng vẻ nữ tu lạnh lùng.
Đội ngũ đã ở lại phường thị Vĩnh Thái vài tháng, nếu không xuất phát, khó tránh khỏi sẽ bị nghi ngờ là cố ý kéo dài tiến độ.
Hơn nữa nếu đã hiểu rõ dụng ý của tông môn, dù có chơi liều cũng vô dụng, không bằng nhân cơ hội này đi vơ vét tài nguyên một chuyến.
Dù sao có quyền không sử dụng, quá thời hạn sẽ không còn giá trị nữa.
Đối với những thứ như Linh Thạch, vẫn là càng nhiều càng tốt.
Lại thu hoạch thêm Càn Xương Linh Dược Viên, tính cả các loại pháp khí Linh khí, hiện tại Linh Thạch của Lưu Ngọc đã gần tới mốc mười vạn.
Con số này đủ khiến cho tu sĩ Trúc Cơ bình thường nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng sẽ động tâm không thôi, đáng để “ngồi chồm hổm chờ” mấy năm.
Dù sao đây cũng là mười vạn Linh Thạch, dư sức mua một món pháp bảo.
Chẳng qua tuy Lưu Ngọc có nhiều Linh Thạch như vậy nhưng cũng có không ít chỗ tiêu.
Luyện chế các loại đan dược như Thăng Nguyên đan, Kết Kim đan cần tiêu hao Linh Thạch, chuẩn bị linh vật Kết Đan lại cần một khoản Linh Thạch khác.
Trong tương lai, nếu Kết Đan thành công, còn phải chuẩn bị luyện chế pháp bảo bản mệnh, đó cũng là một khoản Linh Thạch khác.
Nếu mà tính như vậy, mười vạn Linh Thạch hình như cũng không nhiều lắm nhỉ?
Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên đủ loại suy nghĩ miên man, hắn cầm "Bút ký luyện đan" tiếp tục củng cố kiến thức cũ và học cái mới.
Có công mài sắt có ngày nên kim, cho dù có muốn tăng trình độ luyện đan lên thì cũng không vội vã nhất thời được.
Với cả hiện tại vừa đột phá, không thích hợp để lập tức dùng đan dược nhanh chóng tịnh tiến, cứ tu luyện củng cố tu vi như bình thường là được.
...
Ngày hôm sau.
Mặt trời ló ra từ phía đông, chiếu vô số tia sáng rực rỡ, rọi khắp bầu trời và mặt đất.
Mới đến giờ Thìn, phường thị Vĩnh Thái đã vang lên tiếng động khổng lồ.
Dưới sự sắp xếp của Giang Thu Thủy và Lãnh Nguyệt Tâm, hơn sáu trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ đã tập hợp đầy đủ trên quảng trường.
Tuy vẫn chưa đến mức kỷ luật nghiêm minh, nhưng sau khi được huấn luyện suốt mấy tháng, chỉnh đốn lại việc nghỉ ngơi và bày trận, không vấn đề gì về tác phong.
Các tu sĩ trên quảng trường ngẩng đầu ưỡn ngực, trong sân lại im ắng không tiếng động.
"Không tệ, Lãnh sư muội cực khổ rồi."
Lưu Ngọc quan sát kỹ càng một lát, thoáng nhìn hơn mười tiểu đội tu sĩ đang bày trận, không khỏi hài lòng gật đầu, mở miệng khen ngợi.
Kể từ khi Thôi Lượng chết và Nhan Khai rời đi, việc huấn luyện tu sĩ Luyện Khí này do Lãnh Nguyệt Tâm thay thế.
"Là chức trách của ta, Thanh Dương sư huynh khen ngợi, Nguyệt Tâm không dám nhận."