Trên Quy Nguyên chu, Chu Trác Phong mặc áo bào trắng bay bay, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Mệnh lệnh của tông môn, Lưu mỗ đã biết được, chắc chắn sẽ dựa theo yêu cầu nghiêm khắc chấp hành."
"Chu sư huynh đường xa mà đến, không bằng đi vào ngồi nghỉ?"
"Ta và ngươi đã lâu không gặp, vừa lúc nhân cơ hội này ôn chuyện một chút."
Lưu Ngọc chắp tay, mỉm cười nói.
Thực lực là dũng khí giúp mình tự tin nói chuyện, hôm nay đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ thực lực tăng lên nhiều, đối mặt với đồng môn ngày xưa cần nhìn lên, hắn đã có thể đối xử thản nhiên được rồi.
Dựa vào Linh giác nhạy bén, hắn có thể rõ ràng phát hiện cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong của Chu Trác Phong, hơn nữa khí tức hết sức ổn định.
Nói vậy hắn đã ngưng ở đây trong thời gian không ngắn, đang chuẩn bị để trùng kích bình cảnh Kim Đan.
"Tam anh tứ kiệt" nổi tiếng được tông môn trọng điểm bồi dưỡng chỉ là có tỷ lệ kết đan lớn hơn tu sĩ khác nhiều, không phải là trăm phần trăm thành công.
Căn cứ vào tình huống trong quá khứ để xem, trong bảy người có thể có ba người kết đan đã coi như là không tệ.
"Tuy rất muốn ngồi nói chuyện với Thanh Dương sư đệ, nhưng Chu mỗ mang theo nhiệm vụ tông môn, còn phải đi báo cho mấy người Lý sư muội, Mã sư đệ, thực sự không thể ngồi lại."
"Nếu đổi thời gian khác, ta nhất định sẽ đến đúng hẹn."
Nói xong chính sự, Chu Trác Phong cũng mỉm cười khách khí nói.
Vị Lưu sư đệ này đã xưa đâu bằng nay, chẳng những là đệ tử của Trường Không sư thúc, lại còn tạo nên được danh tiếng thật lớn.
Ngay cả "Tam anh tứ kiệt" nổi tiếng như hắn ta cũng không nên khinh thường.
"Chu sư huynh có nhiệm vụ tông môn, Lưu mỗ có thể hiểu được."
"Nếu đã vậy, thì không giữ lại sư huynh nữa."
Nói rồi, Lưu Ngọc chắp tay.
"Cáo từ."
Chu Trác Phong đáp lễ lại, sau đó khống chế một thanh phi kiếm Linh khí toàn thân màu tím, hóa thành một tia sáng đi xa, chỉ trong giây lát đã biến mất không thấy gì nữa.
"Nên tới vẫn phải tới, chung quy không trốn tránh được."
"Mặc dù đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng đưa mắt nhìn khắp tông môn, Cửu Quốc Minh thậm chí là Thiên Nam, vẫn chỉ là một quân cờ trên bàn cờ như trước."
"Không biết lúc nào mới có thể chân chính vô câu vô thúc, tự tại siêu thoát."
"Kim Đan kỳ? Nguyên Anh kỳ?"
Nhìn theo hướng tia sáng màu tím biến mất, ý cười trên mặt Lưu Ngọc mất đi, hơi có chút cảm khái.
Căn cứ mệnh lệnh Chu Trác Phong mang tới, tông môn, Tàn Nguyệt Cốc và Hợp Hoan giao hẹn sẽ phát động tổng tiến công đối với Bạch Vân Quan sơn môn vào một tháng sau.
Hiện tại ba tông môn lớn bắt đầu tập hợp lực lượng khắp nơi, hợp nhất sắp xếp tu sĩ bản địa Yến quốc, vì chuẩn bị cho đại chiến vào một tháng sau.
Mà tiểu đội Thanh Phong Lưu Ngọc, Lý Bất Ngữ do mười hai chi phái ra cũng phải dùng bất cứ giá nào hoàn thành nhiệm vụ mà tông môn sắp xếp, thu phục thế lực lớn nhỏ ven đường.
Trước khi kỳ hạn một tháng tiến đến, mang theo tất cả tu sĩ bên trong đội ngũ, hội hợp với chủ lực tông môn nghe điều phái sau.
Mệnh lệnh tông môn lần này dùng từ hết sức nghiêm khắc, người kháng lệnh không tuân theo sẽ trực tiếp trục xuất tông môn, không chấp nhận bất kỳ lí do phản bác nào.
Trên boong thuyền, Lưu Ngọc trầm tư một hồi.
Sau đó kêu hai người Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm thương nghị, khống chế Quy Nguyên chu tăng thêm tốc độ.
Nếu tránh không được, vậy liền vượt khó tiến lên!
Trong thế cục Yến quốc rung chuyển bất an, thời gian một tháng nháy mắt đã qua.
Sau một tháng.
Tiên Khuyết thành.
Nơi này đã bị Nguyên Dương Tông đưa vào khống chế, đồng thời chữa trị những chỗ hư hao tạo thành bởi trận đại chiến, vẫn đứng sừng sững ở giữa thiên địa.
Chỉ là trên tường thành loang lổ vẫn còn lưu lại dấu vết của pháp khí pháp thuật, giống như đang không tiếng động kể ra mức độ kịch liệt của chiến tranh.
Buổi trưa, mặt trời lơ lửng giữa bầu trời, ánh nắng chói mắt và nóng bỏng.
Một tia sáng chói mắt lao đến từ phía chân trời, không hề che giấu thanh thế bị thủ vệ tường thành phát hiện, nhất thời cau mày nhìn lại.
Đợi thấy đó là một con thuyền màu đỏ năm mươi đến sáu mươi trượng quen thuộc, hắn ta mới yên lòng.
Lưu Ngọc lẳng lặng đứng trên boong thuyền, nhìn Tiên thành còn cao lớn hơn cả Vọng Nguyệt thành từ xa.
Từ xa đến gần, lấy thị lực của người tu tiên quan sát, một ít dấu vết trên tường thành cũng càng ngày càng rõ ràng.
Một vài lỗ thủng cho tới bây giờ còn chưa tu sửa nói rõ mức độ thảm thiết khốc liệt của trận đại chiến.
Quy Nguyên chu không ngừng lại, trực tiếp đi qua từ bên trái trên bầu trời Tiên Khuyết thành, tiếp tục phi hành lên phía trước.
Ngày hôm nay chính là ngày của cùng của kỳ hạn một tháng, quá hạn mà còn chưa đến sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc, cho dù có lòng muốn đi nhìn tòa tiên thành lịch sử lâu đời này một chút, cũng không thể trì hoãn thời gian.
"Mấy tháng trước, muốn đi quan sát ‘trận chiến Thiên Vương sơn’, khi đi ngang qua Tiên Khuyết thành còn phải lén lén lút lút."
"Không ngờ bây giờ đã có thể nghênh ngang đi qua."
"Thế sự vô thường."
Nhìn Tiên thành bị tàn phá phía dưới, Lưu Ngọc hơi cảm khái trong lòng.
Sau khi thông báo của Chu Trác Phong tiến đến, hắn thay đổi tốc độ lên đường chậm rì rì thành nhanh hơn.
Cuối cùng hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ trước khi kỳ hạn một tháng tiến đến.