Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 961 - Chương 961. Tiên Mộc Huyền Linh(3)

Chương 961. Tiên Mộc Huyền Linh(3) Chương 961. Tiên Mộc Huyền Linh(3)

“Nếu đúng như mình suy đoán, tu sĩ Nguyên Anh của Bạch Vân Quan đã ngã xuống hoặc bị khống chế. Nói không chừng, sau này có có thể nhìn thấy tu sĩ Nguyên Anh ra tay.”

“Coi như không có lão quái Nguyên Anh xuất thủ, ba tông môn chắc chắn cũng có chuẩn bị gì đó ở phía sau.”

Lưu Ngọc thầm suy đoán.

Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều ý nghĩ, thế những cũng là chuyện trong chớp mắt mà thôi.

Động tác trên tay Lưu Ngọc không hề dừng lại, tiếp tục vận chuyển pháp lực không chế Ly Huyền Kiếm cùng Tử Mẫu Truy Hồn đao tấn công.

Sóng công kích nổi lên hết đợt này đến đợt khác.

Dưới mệnh lệnh của trưởng lão 3 tông môn, 10 vạn tu sĩ đồng loạt phát động tấn công Tiêu Vân sơn, liên tục không ngừng nghỉ một giây phút nào.

10 vạn tu sĩ cùng lúc tấn công từ ba phía, không hề để lại một góc chết nào.

Chỉ có khoảng không trên 100 trượng, vì gần gần như là không có nguy hiểm nên tạm thời không phải chịu ảnh hưởng gì.

Từng món pháp khí, pháp thuật, thậm chí là cả pháp bảo trải dài đến tận cuối tầm mắt, giống như nước biển chảy ngược, đè ép lên Tiên Mộc Huyền Linh trận.

Uy thế lẫn uy lực đều cực kỳ lơbs, còn hơn hẳn lúc trước!

"Rầm rầm! !"

Linh quang dần tan hết, thế nhưng quang hoa của màn sáng xanh bảo hộ vẫn không ảm đạm đi chút nào. Linh lực vận chuyển cũng không hề bị ảnh hưởng.

Đối với trận pháp tứ giai mà nói, trình độ công kích thế này chỉ là kiểu nhìn uy thế có vẻ lớn mà thôi.

Nhưng vì mỗi đòn công kích lại có một uy năng khác nhau, không thể tập trung thành một khối nên cơ bản là chẳng thể tạo thành uy hiếp gì.

Tiên Mộc Huyền Linh trận vẫn đứng sừng sững, vững như Thái sơn!

Sắc mặt Lưu Ngọc trở nên ‘nghiêm túc’ hơn nhiều. Hắn dựa theo chỉ lệnh của trưởng lão, dẫn dắt người trong đội ngũ của mình liên tục tấn công, điều khiển hai món pháp khí linh khí rất chi là ‘ra hình ra dạng’.

"Sư huynh, tiếp tục như vậy thật sự có thể công phá được đại trận hộ tông của Bạch Vân Quan ư?"

Giang Thu Thuỷ truyền âm hỏi.

Sau mấy lượt công kích, nàng thấy màn sáng xanh kia vẫn vững như Thái sơn y như lúc đầu, hình như không hề bị ảnh hưởng tí nào nên trong lòng không nhịn được, nảy sinh nghi ngờ này.

"Sư muội không cần sốt ruột."

"Các trưởng lão tự có sắp xếp, chúng ta chỉ cần nghe lệnh làm việc là được rồi."

“Trò hay thật sự còn chưa bắt đầu đâu.”

Lưu Ngọc cấp tốc truyền âm lại, ý vị thâm trường nói.

Giang Thu Thuỷ thấy vậy thì không hỏi nhiều nữa. Nhưng đến khi nàng nhìn thấy sư huynh điều khiển một món linh khí thượng phẩm cùng một món pháp khí cực phẩm thì không khỏi cười thầm.

Nàng biết sư huynh nhà mình lợi hại đến mức nào, chỉ lấy ra lấy hai món pháp khí linh khí có nghĩa là hắn không hề có ý định phát huy hết toàn bộ thực lực.

Chính vì Giang Thu Thuỷ quan sát được cách làm của sư huynh nên cũng bắt chước theo, chỉ lấy ra hai pháp khí cực phẩm.

Thấy Giang Thu Thuỷ hiểu rõ ý mình, Lưu Ngọc khẽ gật đầu.

Trong trận đại chiến này có đến hơn 100 vị Kim Đan chân nhân, hắn đã không cầu sẽ mò mẫm được thứ gì tốt nữa rồi.

Lưu Ngọc chỉ cầu thuận lợi vượt qua là được, thế nên mới khiêm tốn hết mức có thể.

Hắn không cho rằng bản thân có Tiên Phủ thì chính là vận khí nghịch thiên hay nhân vật chính đánh mãi không chết.

Có thể dựa vào đầu óc, trí tuệ hơn người để đùa bỡn tu sĩ cấp cao trong lòng bàn tay. Mặc kệ là nguy hiểm chí mạng thế nào cũng có thể biến nguy thành an, cuối cùng luôn nghĩ gì được nấy.

Loại tình tiết trong tiểu thuyết thế này đúng là rất chuyên tâm, hăng say kể chuyện thế nhân.

Nếu là Tu Tiên giới thật sự, tu sĩ cấp cao sao có thể là hạng người đơn giản chứ?

Bọn họ càng sẽ không vì ‘dũng cảm’, ‘đạo tâm kiên định’, ‘phẩm chất’…vân vân mà sinh lòng nhân từ với kẻ địch.

Đối phương càng ưu tú, lại càng phải diệt trừ cho sướng.

Phải giữ lòng kính sợ với sức mạnh, vĩnh viễn không được xem thường bất kỳ một tu sĩ cấp cao nào!

Cho đến tận bây giờ, Lưu Ngọc vẫn luôn tuân theo đạo lý cùng ý niệm này, đều là dựa vào Tiên Phủ, cẩn thận trưởng thành. Hắn luôn cố gắng tránh xa tu sĩ cấp cào, có thể không mạo hiểm thì đừng có mạo hiểm.

Nếu không phải lần này tông mông ra lệnh cưỡng chế, đến cả góp mặt trong trận chiến cuối cùng này hắn cũng không muốn.

Một bên khác, trong trận pháp.

Sau khi làm lễ tế lịch đại tổ sư, Thanh Vi chân nhân thống lĩnh những tu sĩ Bạch Vân Quan còn sót lại, chủ trì phòng ngự Tiêu Vân sơn, bận đến tối mắt tối mũi.

Nguyên Anh lão tổ không có ở đây, hắn là tu sĩ Kim Đan có thực lực cao nhất, tất nhiên sẽ phải gánh vác trách nhiệm này.

Tuy do đã vi phạm ‘Thái Ất Đạo Khế’ khiến đạo cơ bị tổn thương, thực lực không còn ở đỉnh phong, cũng mất đi hy vọng Kết Anh.

Nhưng trong thời gian ngắn, địa vị của hắn ta cũng sẽ không bị lay động.

Tiên Mộc Huyền Linh trận nhìn sơ thì có vẻ như không bị hư hao gì, thế nhưng trong lòng Thanh Vi chân nhân lại không hề có cảm giác an toàn. Ngược lại, hắn ta còn có cảm giác phía sau lưng như bị gai đâm.

Cơ nghiệp tông môn to lớn như vậy, thế nhưng lúc nào cũng có thể bị lật úp!

“Hiện giờ tình huống của tông môn như ngàn cân treo sợi tóc, thế mà hai vị sư thúc vẫn không có tin tức gì. Phải làm thế nào mới ổn đây?”

“Đã đến tình trạng này, bổn quan có muốn lui cũng không được.”

“Chẳng lẽ thật sự phải diệt vong rồi ư?”

“Khụ! Khụ!”

Mỗi lần nghĩ đến chuyện sinh tử tồn vong của tông môn, Thanh Vi chân nhân lại không đè nén được kích động trong lòng, khiến vết thương cũ tái phát.

Hắn ta liên tục ho khan đến mức khạc ra máu tươi, đập vào mắt khiến lòng người kinh sợ.

Đây là phản phệ của Thái Ất Đạo Khế khiến căn cơ Kim Đan bị tổn thương, dù đã qua mấy tháng cũng không có dấu hiệu tốt lên.

“Thanh Vi sư huynh, nhất định phải chú ý giữ gìn sức khoẻ.”

“Hiện giờ toàn bộ tông môn đều phải dựa vào huynh chủ trì đại cuộc. Sư huynh không thể ngã xuống được!”

Các vị trưởng lão khác của Bạch Vân Quan thấy thế thì rối rít an ủi, giọng điệu đúng là rất chân thành.

Tổ chim bị phá trứng sao có thể an toàn. Việc quan hệ đến sinh tử tồn vong của tông môn khiên bọn họ bỏ hết thành kiến từ trước đến nay xuống, đoàn kết trên dưới một lòng.

Có lẽ đệ tử Luyện Khí kỳ có thể đầu hàng.

Thế nhưng ‘dư nghiệt’ Kim Đan như bọn họ thì chắc chắn không có cách nào thoát được. Bọn họ hoàn toàn không có đường lui.

Thấy dáng vẻ quan tâm của sư đệ, cuối cùng trong lòng Thanh Vi chân nhân cũng được an ủi đôi chút. Hắn ta khoát tay áo, ra hiệu bản thân không có vấn đề gì.

Thanh Vi chân nhân đứng trên vách núi nhìn màn sáng xanh bảo hộ ở bên ngoài đang thế tấn công như dời núi lấp biển đánh tới, âm thầm thở dài.

Trong lòng hắn ta đột nhiên lại dâng lên một suy nghĩ rất đáng sợ!

“Mấy năm gần đây đã không thấy hai vị sư thúc truyền tin về tông môn, có phải là đã…rồi hay không?”

Suy nghĩ này vừa lóe lên, Thanh Vi chân nhân lại hít một hơi thật sâu, cố gắng cưỡng ép bản thân không được nghĩ về tình huống xấu nhất.

“Có lẽ hai vị sư thúc quyết định liên hệ với chính đạo, đúng là sai lầm.”

Hắn ta lại một lần nữa thở dài, trong lòng trào dâng cảm giác hối hận. Hối hận vì lúc trước đã bị lợi ích che mờ hai mắt.

Thanh Vi chân nhân tin là nếu hai vị sư thúc còn ở đây, nhất định ba tông môn của Sở quốc sẽ không dám làm càn thế này!

Nhưng tình huống hiện tại, đúng là đã đến bờ vực sinh tử tồn vong.

Hắn ta đã thử rất nhiều cách, vẫn không thể cứu vãn được thế cục.

Tuy Tiên Mộc Huyền Linh trận có thể dễ dàng chặn lại đòn tấn công, thế nhưng Thanh Vi chân nhân không cho rằng ba tông môn Sở quốc sẽ dừng lại ở đây.

Bình Luận (0)
Comment