Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 964 - Chương 964. Ân Trọng Như Núi(3)

Chương 964. Ân trọng như núi(3) Chương 964. Ân trọng như núi(3)

Chuyện giữa ba người Thanh Vi, Thanh U, Thanh Thủy dĩ nhiên Sở quốc tam tông không biết.

Nhưng với công kích mãnh liệt thì chưa từng có giây phút nào ngừng lại.

"Ầm", "Ầm ầm".

Từng đạo pháp thuật đánh vào trên màn ánh sáng màu xanh, vang lên tiếng nổ thật to.

Mặc dù có Tiên Mộc Huyền Linh trận ngăn cản, nhưng đối mặt với công kích như dời núi lấp biển thì sĩ khí của Bạch Vân Quan cũng đã cực kỳ sa sút.

May mắn là Thanh Vi phong tỏa tin tức hồn đăng, nếu không cho dù có người muốn hiến núi đầu hàng thì cũng không phải không có.

Linh quang với đủ mọi màu sắc, sáng lấp lánh nở rộ, trên không trung thỉnh thoảng lấp lánh Linh quang chói mắt.

Bởi vì đủ loại công kích của pháp thuật, pháp khí, lúc nóng, lúc lạnh, lúc mạnh lúc yếu, thay đổi thất thường lặp đi lặp lại.

Linh khí mười dặm xung quanh cũng biến thành cuồng bạo hỗn loạn, muốn hấp thu bổ sung pháp lực khó khăn cũng gian nan.

Đối mặt với loại tình huống này, tu sĩ ba tông đành phải dùng Linh Thạch khôi phục pháp lực, mỗi thời mỗi khắc đều tiêu tốn lượng lớn Linh Thạch.

Chẳng qua may mắn là vì mọi Linh Thạch tiêu hao khi chấp hành nhiệm vụ đều do tông môn gánh chịu, chỉ cần sau khi chiến tranh thanh lý lại là đủ.

Ứng với mệnh lệnh của các trưởng lão, Lưu Ngọc chia các tu sĩ thành hai nhóm Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ.

Một nhóm tiến công thì một nhóm khác khôi phục pháp lực.

Như thế thì có thể không gián đoạn công kích.

Cho dù "Tiên Mộc Huyền Linh trận" là tứ giai thì Lưu Ngọc cũng tin tưởng ba tông sẽ có biện pháp giải quyết.

Sở dĩ nghĩ cách giằng co nữa chỉ là vì chờ đợi thời cơ thích hợp mà thôi.

Muốn công phá trận pháp tứ giai như này, tựa như phàm nhân thế tục công thành, nhất định phải dự định được thời gian lâu dài.

Mấy ngày mấy tháng, thậm chí là mấy năm, cũng có khả năng.

Cho dù đang khôi phục pháp lực, Lưu Ngọc cũng không quên chú ý tới chiến trường, hắn nhìn không rời mắt, chăm chú quan sát thủ đoạn của tầng tầng lớp lớp tu sĩ.

Cảnh tượng lớn như vậy, còn pháp khí và thủ đoạn hắn cũng chưa từng nhìn thấy.

Ánh mắt đảo quanh bốn hướng, để ý bố trí của trưởng lão các nơi, thay vì bày binh bố trận cho tu sĩ, Lưu Ngọc có một loại dự cảm.

Có lẽ có một ngày đó, mình sẽ dùng tới những thứ này.

Đã từng nhìn qua không ít "Binh thư", nhưng vẫn tự mình trải qua mới có thể khắc sâu hơn, có nhiều chỗ trước kia không hiểu, cũng theo sự quan sát kia mà dần giải quyết được dễ dàng hơn.

Nhất là biểu hiện của "Hỏa Vũ đạo binh", càng khiến Lưu Ngọc ghé mắt mà nhìn.

Chỉ thấy trăm tên đệ tử Luyện Khí viên mãn, bày ra trận thế kỳ quái, khí tức tựa như liền thành một thể.

Ở phương diện Linh áp và uy thế đã vượt qua phạm trù tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Dưới sự thống lĩnh của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, không ngừng công kích về phía Vân Tiêu sơn.

Một con hỏa điểu bừng bừng lửa nóng màu vàng nhanh chóng được tụ ra bên dưới sự đồng tâm hiệp lực của Hỏa Vũ đạo binh, so ra thì còn nhanh hơn cả việc thi triển pháp thuật.

Con hỏa điểu này cao chừng ba trượng, giương cánh rộng ra cũng gần năm trượng, góc cạnh rõ ràng chỉ là lông vũ, mà còn hơi mơ hồ.

Nhưng uy thế phát tán của đạo pháp thuật này lại khiến Lưu Ngọc vô cùng ngưng trọng.

Dù cho pháp thuật nhị giai cực phẩm nhưng so với đạo pháp thuật từ Hỏa Vũ Đạo binh thả ra cũng trở nên kém xa tít tắp.

Chứ đừng nói là tốc độ thả ra, muốn nhanh hơn pháp thuật bình thường không biết bao nhiêu lần.

Chính bởi vì sự khác biệt này, dẫn tới chút ưu thế khi pháp khí đối mặt với pháp thuật này đã không còn sót lại chút gì.

"Cho dù là công kích của Phù Bảo bình thường cũng muốn vượt qua rồi."

Lưu Ngọc âm thầm tính toán.

Chẳng qua hắn cũng không lo lắng, loại đạo binh như này sẽ tạo thành uy hiếp ít nghiêm trọng với mình.

Dù sao đạo binh phải tụ họp cùng nhau thì mới có thể dựa vào bí thuật để phát huy ra sức lực kinh người, ung dung tự tại thua xa thực lực bản thân mình.

Nếu mình đối mặt, hoàn toàn có thể bị đánh tan, đánh không lại cũng có thể chạy, chỉ cần không bị vây bắt là được rồi.

"Chiến sự bên bát châu của Yến quốc, Thủy U Phái, Ngự Linh Tông, Đan Hà Động, cũng sắp tới hồi kết thúc rồi."

"Một đường với khí thế như chẻ che, đến nay không có nhìn thấy tu sĩ Nguyên Anh nào ra tay."

"Cửu Quốc Minh, chính là một bút tích thật lớn."

Lưu Ngọc nghĩ tới đây thì lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía công kích của Kim Đan trưởng lão, uy năng của Pháp bảo khiến hắn nhìn mê mẩn.

Đợi tới khi pháp lực toàn thân khôi phục lại, thời gian không còn nhiều lắm, Lưu Ngọc khống chế Ly Huyền kiếm và Tử Mẫu Truy Hồn đao tiếp tục công kích.

Trận chiến này nhìn qua, thì xuôi gió xuôi nước chỉ có thắng chứ không có bại.

Cho nên, sau khi tu sĩ Vi gia, Triệu gia đầu quân vào, cũng lập tức biểu hiện sức lực dồi dào.

Trận chiến ở Yến quốc đã tới hồi kết thúc rồi, trận chiến này rất có thể là lần cuối cùng tác chiến với quy mô lớn.

Cho nên bọn họ cũng không muốn từ bỏ cơ hội cuối cùng này, gần như đều muốn biểu hiện thật tốt một phen, nhằm để lại ấn tượng tốt cho tông môn.

Bắt được trọn lợi ích tới trong tay là quan trọng, nhưng làm cách nào để giữ gìn được lợi ích đó cũng quan trọng giống vậy.

Loại tu sĩ này, có khá nhiều trong đội ngũ của ba tông môn, lúc tiến đánh Vân Tiêu sơn, bọn họ cũng là người ra sức nhất.

Thậm chí, còn muốn vượt xa những tu sĩ của ba tông.

Đối với "Chủ cũ" ngày xưa, lại không hề lưu tình chút nào.

"Ầm ầm".

Liên tục có tiếng vang không ngừng, từ kết giới màu xanh truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment