Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 966 - Chương 966. Phong Thái Kiên Định(2)

Chương 966. Phong thái kiên định(2) Chương 966. Phong thái kiên định(2)

Lúc này, Lưu Ngọc rõ ràng nhìn thấy, đối mặt với công kích của tu sĩ ba tông, lúc này tu sĩ cản đường của Bạch Vân Quan, rõ ràng đã thưa thớt hơn ban đầu nhiều, suýt đã duy trì không được trận hình và chưởng pháp cơ bản nhất.

Hiển nhiên, đối phương cũng đang cố gắng kiên trì.

Chỉ là cho dù bọn họ có được thủ hộ của trận pháp tứ giai, ngăn cản hay không thật sự không có bao nhiêu ý nghĩa, dù sao với trình độ công kích trước mắt thế này, Tiên Mộc Huyền Linh trận thật sự không thể nào bị phá.

"Sư huynh, đội ngũ tu sĩ Luyện Khí kỳ đã sắp kiên trì không nổi nữa."

Bất chợt, Giang Thu Thủy đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói.

Vẻ mặt của nàng ta mệt mỏi không thôi, nhưng ý chí lại cực kỳ kiên định, cưỡng chế mỏi mệt, cố gắng trụ vững.

Không có phàn nàn, cũng không có ý nghĩ lùi bước.

Nữ tu có ít kỹ năng đấu pháp này đã thể hiện sự kiên cường bất ngờ khi đối mặt với một cuộc chiến Tu Tiên Giới quy mô lớn như vậy.

Điểm này khiến cho Lưu Ngọc phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

"Tình huống của những bọn tiểu bối này, ta đều nhìn thấy rõ."

"Giữ vững được tám ngày tám đêm, còn chưa tới nửa đường không được bỏ cuộc, đúng là đáng để khích lệ."

Lưu Ngọc nhẹ nhàng nói, không hề quay đầu lại.

Nhưng một khắc sau đó, giọng điệu của hắn chợt thay đổi, trở nên lạnh lùng vô tình, rồi nói:

"Nhưng môn quy vô tình, thời gian chiến tranh vẫn còn đó, nếu trái lại chắc chắn bị nghiêm trị, không được phép nương theo chút tình cảm nào."

"Truyền lệnh xuống, tất cả tu sĩ trong đội ngũ phải kiên trì cho Lưu mỗ."

"Trước khi các trưởng lão chưa hạ mệnh lệnh thì thế công không thể dừng lại!"

"Sư muội, ngươi có hiểu ý của ta không?"

Tốc độ nói của Lưu Ngọc cực nhanh, mang theo ý vị dứt khoát, kiên định, vốn không để người khác phản bác.

"Vâng, sư huynh!"

Giang Thu Thủy lập tức lĩnh hội, nàng ta khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi, dứt khoát đi làm dựa theo dặn dò.

Nàng và Lưu Ngọc phối hợp lâu như vậy cũng đã hơi ăn ý.

Nếu sư huynh đóng vai mặt trắng thì nàng ta sẽ đóng vai mặt đỏ, duy trì đội ngũ đồng thời cố gắng tăng cường uy quyền của sư huynh."

"Lãnh sư muội, ngươi cảm thấy mệt không?"

Khống chế Ly Huyền kiếm và Tử Mẫu Truy Hồn đao công kích, Lưu Ngọc nhắm chặt hai mắt, quay đầu hỏi.

"Nguyệt Tâm không mệt."

"So với cô độc mười năm như một ngày thế này, vài ngày mệt mỏi ngắn ngủi thì có là gì?"

Lãnh Nguyệt Tâm không hề nghĩ ngợi mà nói.

Nàng ta với mái tóc dài đỏ tươi vô cùng chói mắt, trong mắt là ánh sáng kiên định không chút thay đổi, tuy có chút mệt mỏi tiều tụy, càng lộ ra vẻ mạnh mẽ không thua bất kỳ đấng mày râu nào.

"Không tệ."

"Chúng ta là người tu tiên, đúng là phải như thế."

Lưu Ngọc thưởng thức nhất là phẩm chất này, lúc này lạnh nhạt khen một tiếng.

Dưới sự giám sát và quản lý của hai người Giang Thu Thủy và Lãnh Nguyệt Tâm, đội ngũ dần hợp lại, cuối cùng cũng không có dáng vẻ như xe tuột xích, dễ dàng chấp hành mệnh lệnh.

Có hai nàng ta quản lý hiệu quả, hắn cũng có thể rảnh tay hơn.

Mặc dù đội ngũ không coi là "Tinh nhuệ" gì, nhưng tuyệt đối không phải là "Nát", cũng không có chỗ nào giống đội ngũ nát cả.

"Ở sau các trưởng lão có chuẩn bị, nhưng rốt cuộc là cái gì chứ?"

"Nếu muốn xem thời cơ, hiện tại cũng đã đến lúc rồi."

"Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ hơn phân nửa tu sĩ đều sẽ không kiên trì nổi."

Đảo qua vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt các tu sĩ, Lưu Ngọc âm thầm suy đoán, trong lòng bắt đầu hiện ra hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ.

Trong con ngươi đen như mực lấp lánh ánh sáng.

Mặc kệ cao tầng của ba tông có dự định gì, hắn đã hạ quyết tâm là sẽ khiêm tốn, mặc kệ phía trước có bao nhiêu lợi ích cũng tuyệt đối không quá nổi trội.

Gần như ngay lúc Lưu Ngọc suy nghĩ, thực tế quản lý ba tông chính là Trường Phong chân nhân, Tam Giới chân nhân, Trọng Huyền chân nhân, cũng đang tiến hành bí mật giao lưu.

Sau đó không lâu, giống như đạt thành ước định gì đó, ba người từ khoảng cách hơn mười dặm nhìn nhau rồi gật nhẹ đầu.

Một lúc sau, trên tay Trường Phong chân nhân lập tức hiện ra một đạo Linh phù lập lòe Linh quang, đánh một vài pháp quyết huyền ảo như muốn lập tức kích phát ra.

Tấm phù này trắng noãn, trên đó được vẽ bằng màu mực vàng kim, với những đường vân ảo diệu khó nhằn.

Chất liệu của phù lục là da của yêu thú cao giai, có thể gánh chịu uy năng và Linh lực phi phàm, nhìn một cái là biết đây không phải là vật thông thường.

"Chẳng lẽ, Trường Phong chân nhân muốn ra hậu chiêu sao?"

Lưu Ngọc luôn chú ý tới động tĩnh của các trưởng lão, trước đây Trường Phong chân nhân chưa từng sử dụng phù lục, đột nhiên lấy ra một tấm phù lục ngay tức khắc khiến hắn chú ý.

Nhìn thật kỹ, đường vân trên tấm phù này, dường như có chút cảm giác quen thuộc đã từng nhìn thấy qua.

So với Phá Cấm phù từng sử dụng hình như đường vân trên cả hai đều khá giống nhau, nhưng vẫn có chút khác biệt.

Tấm Linh phù này màu trắng trông càng thâm ảo và phức tạp hơn, Lưu Ngọc hoàn toàn xem không hiểu ý tứ vẽ trên tấm phù.

Mà Phá Cấm phù cực phẩm nhị giai trong tay còn có một tấm, cẩn thận nghĩ lại cả hai thứ chỉ tốt được bề ngoài, nên cũng sẽ có một loại tính chất nào đó giống nhau.

"Không phải là phù lục có công hiệu phá cấm đó chứ?"

"Nếu thật là những cái này, vậy trận đấu pháp kéo dài tám ngày, tám đêm này lập tức có thể nghênh đón bước ngoặt mới rồi."

Trong lòng của hắn hiện lên suy nghĩ này.

Trên không trung, áo bào của Trường Phong chân nhân không gió mà bay, dưới sự thúc động toàn lực, phù lục màu trắng lập tức được kích phát thành công.

Ngay lập tức sinh ra dị tượng.

Linh phù màu trắng hóa thành một đoàn Linh quang màu trắng to lớn, nhưng lại không đi về phía Tiên Mộc Huyền Linh trận mà là đi thẳng xuống mặt đất.

Từ xa nhìn lại giống như một cái cột trụ rộng lớn nhanh chóng chui xuống đất, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Giống như nước sữa hòa nhau, không có chút bài xích nào cả!

Bình Luận (0)
Comment