Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 969 - Chương 969. Vân Long Thám Trảo(2)

Chương 969. Vân Long Thám Trảo(2) Chương 969. Vân Long Thám Trảo(2)

Cũng giống tình huống lúc trước đã thống nhất, Tam Giới chân nhân lựa chọn sử dụng cùng một phương thức, sử dụng Tuyệt Linh phù trên Linh mạch của Vân Tiêu sơn, tác động sự việc hấp thu Linh lực của Tiên Mộc Huyền Linh trận.

Một đạo ánh sáng màu trắng chói mắt, mang theo dao động Linh lực mãnh liệt trực tiếp rơi xuống đất rồi biến mất không còn thấy gì nữa.

Tuyệt Linh phù nhanh chóng phát huy tác dụng.

Dưới hiệu quả cường đại của Linh phù, nguồn năng lực khó hiểu, dùng phương thức không thể lý giải được của các tu sĩ mà ảnh hưởng lên tính chất Linh lực của khu vực này.

Bên trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, vốn ánh sáng màu xanh trên màn đang dần sáng tỏ đột ngột ảm đạm xuống.

Trong trận pháp, đầu tiên Thanh Vi chân nhân chú ý tới loại tình huống như này, thuần thục chỉ huy trên dưới Bạch Vân Quan.

Đã có kinh nghiệm và sự chuẩn bị, lần này tu sĩ Bạch Vân Quan trái lại không lộ ra chút bối rối nào.

Cho dù có đệ tử lo sợ bất an đi nữa thì cũng có thể miễn cưỡng giữ vững bình tĩnh.

"Trong hồ lô của tam tông Sở quốc rốt cuộc là cái gì? Rốt cuộc dự định làm gì đây?"

"Chỉ dựa vào Tuyệt Linh phù đã muốn công phá Tiên Mộc Huyền Linh trận, có phải quá khinh địch rồi không?"

"Tiên Mộc Huyền Linh trận rõ ràng là do tổ sư từng đợi tỉ mỉ hoàn thiện, cho dù chịu ảnh hưởng từ Tuyệt Linh phù, Linh lực hấp thụ có bị khó khăn."

"Nhưng cũng gần như không thể nào đạt tới loại công kích như loại trình độ trước mắt."

Trừ phi tam tông có lượng lớn Tuyệt Linh phù, đồng thời vẫn luôn kéo dài mà dùng!"

"Tuyệt Linh phù dù sao cũng là Linh phù tứ giai, điều này có thể sao?"

Vẻ mặt của Thanh Vi chân nhân hơi nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại cực kỳ bất an, theo thời gian dần trôi qua, loại bất an kia từ từ mãnh liệt lên.

Lão nghĩ tới nhiều cách phá cục nhưng lại không thể làm gì, vốn không có cách nào đi làm được.

Chỉ vì thực lực của hai bên chênh lệch quá xa, phương án có thể lựa chọn cũng cực kỳ giới hạn.

Tình thế nguy hiểm như thế có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Lão ở lại nơi này, chẳng qua cũng chỉ ôm chút chờ mông vào vận may mà thôi, còn chờ "Kỳ tích" xảy ra.

Mặc kệ là kết cục là thắng hay thua, cuối cùng cũng không thẹn lòng với trách nhiệm đang gánh, xứng đáng là người được Bạch Vân Quan bồi dưỡng, không cô phụ sự tín nhiệm của hai vị lão tổ.

Hậu sự cũng đã sắp xếp xong, trong lòng Thanh Vi chân nhân cũng đã sớm có quyết định, muốn kiên trì tới một khắc cuối cùng mà thôi.

Nếu truyền thừa không thể tiếp tục, thì sẽ cùng bị mai táng với tông môn!

Lưu Ngọc nhìn chằm chằm lên màn ánh sáng màu xanh, dùng tốc độ cực kỳ chậm mà ảm đạm dần lại.

Đồng thời hắn cũng không quên địa vị của mình, lúc này cũng ghi nhớ nguyên tắc khiêm tốn, cố gắng không lấy danh tiếng, giữ lại thực lực để chuẩn bị trận đại chiến tiếp theo.

Hắn cũng không quên nhắc nhở Giang Thu Thủy và Lãnh Nguyệt Tâm, cùng các tu sĩ tương đối thân cận với mình là phải chú ý giữ lại một chút thực lực nhất định.

Trận đại chiến này nguy hiểm cũng không chỉ nằm ở lúc tấn công.

Nếu trận pháp bị phá, Bạch Vân Quan sẽ đi đến đường cùng mạt lộ, tình huống sẽ càng nguy hiểm hơn.

"A..."

Vài tiếng kêu thảm ngẫu nhiên truyền tới từ bên trong đại chiến dữ dội của ba tông.

Rất nhiều tu sĩ với tu vi thấp đã kêu một tiếng như vậy, sau đó "Oanh liệt hy sinh" ở đây.

Hoặc là vì công kích Tiên Mộc Huyền Linh trận, hoặc là vì chấn động từ trận giao thủ hoặc là vì Bạch Vân Quan xuất ra Pháp bảo để giết tu sĩ Kim Đan.

Chiến tranh đi đến lúc này, hai bên đều đã không còn cố kỵ gì.

Tu sĩ cấp cao không được ra tay với tu sĩ cấp thấp, điều này là ước định cũng là quy củ của Tu Tiên Giới, giờ phút này lại như thùng rỗng kêu to.

May mà đội ngũ vị trí Lưu Ngọc cũng không thu hút, cũng không phải là nhân vật "Lợi hại", nên không gặp phải pháp bảo gì "Chiếu cố".

Chẳng qua dù là như vậy cũng khiến thần kinh của họ căng cứng, lúc nào cũng duy trì cảnh giác.

Chuẩn bị có thể tránh né bất cứ lúc nào, sợ công kích của pháp bảo rơi xuống đầu.

Tình huống sau đó lại nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng thật ra đây cũng là ý định ban đầu.

Sau khi hiệu quả của tấm Tuyệt Linh phù thứ hai biến mất, lại do Trọng Huyền chân nhân của Tàn Nguyệt Cốc lấy ra tấm thứ ba, vẫn dùng cách kích phát như cũ, thay đổi Linh khí và tính chất trong phạm vi hơn mười dặm của Vân Tiêu sơn.

Tiêu hao Linh phù quý giá như vậy, đổi lại là màn ánh sáng xanh dần "Ảm đạm." đi.

Sau khi ba tấm Tuyệt Linh phù được sử dụng, màn ánh sáng màu xanh còn nhạt đi lúc đầu, cũng phải ba mươi phần trăm, uy năng cũng bị giảm bớt không ít.

Chẳng qua với thế công kích một phương như ba tông Sở quốc, thì vẫn không thể phá vỡ như lúc đầu.

Thời gian dần trôi qua, hiệu quả của mỗi tấm Tuyệt Linh phù kéo dài chừng một canh giờ.

Ba tấm qua đi cũng là ba canh giờ qua đi.

Hiệu quả tấm Tuyệt Linh phù thứ ba đang từ từ biến mất.

Trong trận pháp, Thanh Vi chân nhân thoáng thở dài một hơi, vội vàng nói với ba vị Trường Phong, Tam Giới, Trọng Huyền có cùng cấp bậc Kim Đan chân nhân:

"Ba vị đạo hữu có thể dừng tay tại đây được không?"

"Mọi người không ngại ngồi xuống, từ từ nói chuyện một phen."

"Chỉ cần ba vị có thể dừng tay, tất cả đều có thể thương lượng, bản quan nguyện ý trả bất cứ giá nào!"

"Qúy tam tông chiếm lĩnh địa bàn, bản quan vẫn luôn thừa nhận, tuyệt đối không có ý nghĩ xấu!"

Thái độ của lão cực kỳ hèn mọn, thậm chí buông xuôi kiêu ngạo và mặt mũi của một thân Kim Đan đỉnh phong, chủ động khúm núm cầu hòa.

Trong lòng Thanh Vi chân nhân có đủ loại cảm xúc như phẫn nộ, xấu hổ nhưng vì sự tồn tại của tông môn, không thể không tiếp nhận loại nhục nhã này.

Nhưng mặc kệ lão nói như thế nào, tamtông cũng không đáp lại lời nào.

"Chỉ cần diệt trừ Bạch Vân Quan, tất cả tài nguyên và điểm tài nguyên còn không phải đều là của chúng ta sao?"

Bình Luận (0)
Comment