Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 978 - Chương 978. Giao Dịch Bí Mật(2)

Chương 978. Giao dịch bí mật(2) Chương 978. Giao dịch bí mật(2)

Nhưng sau trận chiến này muốn làm cái gì, cũng không chịu hạn chế của Lời Thề Tâm Ma.

Đây cũng là ranh giới cuối cùng mà Lưu Ngọc có thể tiếp nhận, nửa bước cũng không thể lui được nữa.

Dù sao Tam Nguyên quả là Linh vật quá trân quý, rất nhiều tu sĩ cấp cao dù không dùng được cũng sẽ chuẩn bị cho đệ tử môn hộ của mình.

Nếu Tống Hạo Thương có lòng muốn trả thù mình, hoặc là gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn tiết lộ tin tức Tam Nguyên quả ra ngoài, vậy coi như là gặp rắc rối.

Cho nên trong lòng Lưu Ngọc, đã liệt người này vào mục tiêu phải giết, dự định thực hiện ước định xong sau khi chiến đấu sẽ lại động thủ.

Nếu để hắn phát ra lời thề càng hà khắc hơn, ví như từ đây không thể ra tay với Tống Hạo Thương, nếu vậy vì để an toàn, hắn tình nguyện không cần tới tin tức này!

Chẳng qua mọi chuyện còn muốn thuận lợi hơn trong tưởng tượng nhiều, thấy Lưu Ngọc quả thật phát Lời Thề Tâm Ma, sắc mặt của Tống Hạo Thương rõ ràng trở nên vui vẻ hơn.

Có lẽ người này dự định vượt qua lần khó khăn này xong thì sẽ lập tức cao chạy xa bay.

Ngay tức khắc, người này cũng đã phát Lời Thề Tâm Ma, dưới sự chứng kiến của hàng trăm đôi mắt như thế họ âm thầm giao dịch, cứ như vậy đạt thành.

"Thanh Dương đạo hữu, dựa theo tin tức ta lấy được trước đó, Tam Nguyên quả."

Sau khi phát Lời Thề Tâm Ma, không cần Lưu Ngọc thúc giục, người này đã nói ra toàn bộ tin tức liên quan tới Tam Nguyên quả.

Trông dáng vẻ có phần gấp gáp, xem ra là muốn nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm.

Sắc mặt Lưu Ngọc không chút thay đổi, duy trì giao thủ với tần suất nhỏ, nhưng trong lòng lại đang tiêu hóa tin tức vừa nhận được, trong lúc nhất thời đúng là vừa mừng vừa sợ.

"Tại hạ đã nói ra toàn bộ tin tức, Thanh Dương đạo hữu nhìn xem, bây giờ có phải nên làm tròn lời hứa rồi không?"

Lúc này, Tống Hạo Thương thận trọng truyền âm đến, làm rối loạn suy nghĩ của hắn.

Khóe miệng Lưu Ngọc giương lên, "Hiền lành" trả lời:

"Đương nhiên rồi."

"Lưu mỗ luôn là người nói lời giữ lời, tuyệt đối sẽ không lật lọng, Tống đạo hữu cứ yên tâm đi."

"Nếu đạo hữu một lòng muốn đi, vậy Lưu mỗ xin hộ tống Tống đạo hữu rời đi."

"Ta và ngươi diễn trò một chút, không thể để người ngoài nhìn ra sơ hở, nếu không Lưu mỗ cũng đành bó tay."

Vừa nói hắn vừa thúc giục Ly Huyền kiếm và Tử Mẫu Truy Hồn đao, gia tăng lực độ công kích, thanh thế cũng càng to lớn hơn.

Đồng thời khống chế Hắc Vũ mâu đâm về phía Tống Hạo Thương, kết hợp với biểu cảm vừa đúng trên mặt, người ngoài nhìn vào thì trông giống như đang đánh nhau thật, giống như đang phân định cao thấp.

Mà trước đó, Lưu Ngọc đã truyền âm cho Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, để hai nàng ta dẫn đội ngũ đi giết tu sĩ khác, không hề giải thích lý do.

Trong lúc nhất thời, áp lực của Tống Hạo Thương được giảm đi rất nhiều, nỗi lo lắng trong lòng cũng được dỡ xuống.

Gã lau vội mồ hôi lạnh trên mặt, phối hợp diễn kịch với Lưu Ngọc, khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, triển khai giao phong "Kịch liệt".

"Tống đạo hữu không cần phải lo lắng, ngươi và ta cứ chậm rãi di chuyển tới hướng biên giới của chiến trường, không thể nóng vội, gây sự chú ý của tu sĩ khác."

Khoảng cách của hai người cách nhau chừng hai mươi trượng, điều khiển pháp khí, Linh khí đối chiến, sau khi diễn kịch xong, Lưu Ngọc truyền âm để trấn an đối phương.

Tiêu trừ cảnh giác của người này xong, để tránh gã cảnh giác gây bất lợi cho việc truy sát về sau.

Hiện tại hai châu, thậm chí khắp Yến quốc đều có giới nghiêm.

Chỉ cần người này không có bí thuật như "Ẩn Linh thuật", hoặc dùng thủ đoạn thay đổi dịch dung khuôn mặt, thì cơ bản không thể nào rời khỏi Yến quốc trong thời gian ngắn.

Nhưng nếu khiến người này sinh ra cảnh giác, liều mạng cưỡng ép vượt quan, thì vẫn có thể nhanh chóng rời đi.

Cho nên trước mắt, vẫn phải ổn định đối phương trước.

"Thanh Dương đạo hữu nói đúng, tại hạ hiểu rõ."

Tống Hạo Thương nhanh chóng trả lời lại.

Thấy tất cả đều thuận lợi, gã lập tức có thể thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn duy trì đầy đủ sự cảnh giác.

Hăng quá hóa dở, trấn an vài câu thì Lưu Ngọc không nói thêm gì nữa.

Nói nhiều quá lỡ như phản lại tác dụng, vậy coi như xong rồi.

Cứ như vậy, hai người vừa giao chiến "kịch liệt" vừa lén di dời thật xa Vân Tiêu sơn, chậm rãi đi tới biên giới chiến trường.

Đối với tu sĩ Bạch Vân Quan mà nói, nằm trong vòng vây của tam tông đương nhiên sẽ vô cùng nguy hiểm, nói là thập tử vô sinh cũng không đủ.

Nhưng với sự yểm hộ của "Nội ứng" là Lưu Ngọc, Tống Hạo Thương lại hữu kinh vô hiểm, trước mắt đã sắp thoát ly khỏi chiến trường và chạy thoát.

"Đinh đinh, đinh", "Rầm rầm rầm."

Trên trời dưới đất, có vô số tu sĩ bị chém giết ngã xuống.

Tu sĩ Kim Đan truy đuổi tu sĩ Kim Đan, tu sĩ Trúc Cơ truy đuổi tu sĩ Trúc Cơ, tu sĩ Luyện Khí cũng đã có mục tiêu của mình.

Thật sự là một "Thịnh yến" hoành tráng!

Khắp núi đồi và trời đất, đều là bóng dáng của tu sĩ hai bên chém giết nhau, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Hai tên tu sĩ Trúc Cơ bị truy đuổi kịch liệt, đặt trong cảnh tượng hỗn loạn chịu không nổi này cũng không gây ra quá nhiều sự chú ý.

Cho dù bị chú ý cũng không có ai nghi ngờ.

Ai có thể ngờ tới, dưới loại tình huống như này còn có người có thể đạt thành "Giao dịch" đâu chứ?

Chẳng qua sở dĩ có chiến trận Yến quốc, nói cho cùng vẫn là hành động vì lợi ích, chém giết cũng là vì lợi ích về tài nguyên.

Bình Luận (0)
Comment