Chính là dựa vào bối cảnh kiểu này, Lưu Ngọc lường trước được an bài của tông môn, chẳng mấy chốc nữa sẽ xuống tới.
Một ngày sau, lệnh bài tông môn lại truyền xuống tin tức.
Không ngoài dự liệu, lần này triệu tập những người nổi bật nhất trong nhóm tu sĩ Trúc Cơ tông môn, muốn hạ nhiệm vụ duy trì ổn định Nguyên quốc vừa thành lập.
Sau khi tiếp nhận tin tức, Lưu Ngọc rời khỏi nhà gỗ, đi về phía trên Vân Tiêu sơn.
Năng lực xây dựng của tu tiên giả là không thể coi thường, chỉ một ngày ngắn ngủi qua đi, tình huống phế tích xung quanh Vân Tiêu sơn đã thay đổi rất nhiều.
Khe nứt được lấp đầy, các vết tích do pháp thuật lưu lại cũng đều biến mất, lâu đài sụp đổ cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Vốn là một vùng phế tích, từng tòa lâu đài đột ngột mọc lên khỏi đất, đã ra hình dáng đơn giản nhất, nghĩ tới có lẽ không lâu nữa có thể hoàn thành rồi.
Chẳng qua những cái này chỉ là xây dựng tạm thời, các phương diện phòng ngự so với thời kỳ Bạch Vân Quan thì có chênh lệch rất nhiều.
Một lần nữa xây dựng lại từng tòa lầu các, đã không còn dáng vẻ Đạo gia, đều biến thành phong cách Sở quốc.
Thân là tu sĩ tha hương nơi đất khách quê người gặp vậy, có thể từ đó tìm ra chút cảm giác quen thuộc.
Lưu Ngọc liếc nhìn qua, cách cục hay dáng vẻ lúc trước của tu sĩ tam tông đều giống như trước, từ những nhà gỗ nối nhau đi ra, nhưng giữa họ cũng không liên quan gì nhau.
Chẳng qua Linh giác nhạy cảm, vẫn khiến hắn nhận ra bầu không khí nơi đây có hơi thay đổi.
Vốn là tam tông có cùng chung một mục tiêu, dưới xu thế mệnh lệnh của Liên minh, tự nhiên có thể bỏ xuống thành kiến tạm thời hợp tác.
Nhưng bây giờ đã không còn chung mục tiêu, trên danh nghĩa ràng buộc giữa Liên minh cũng mất, quan hệ của tam tông lập tức trở nên thay đổi.
Vốn là quan hệ hợp tác lặng yên không tiếng động mà biến thành quan hệ cạnh tranh.
Mà tài nguyên chỉ có nhiều như vậy, ai cũng muốn có nhiều hơn chút, tranh giành địa phận, dĩ nhiên vẫn còn chờ "Bàn bạc" lại.
Cộng thêm giữa Nguyên Dương Tông và Hợp Hoan Môn, giữa Hợp Hoan Môn và Tàn Nguyệt Cốc cũng đã sớm có thù cũ.
Một chút ma sát nhỏ xảy ra cũng khiến cho quan hệ của tam tông nhanh chóng giảm xuống, dần tiếp cận điểm đóng băng, bầu không khí càng trở nên tế nhị khó nói.
Chẳng qua tất cả đều có tu sĩ cấp cao trấn áp, không hy vọng xảy ra va chạm vào lúc này, cho nên trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng một lúc sau nữa, tất cả đều khó mà nói rõ.
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc không nhìn nữa, tiếp tục đi về phía Vân Tiêu sơn.
Dựa theo tin tức nhận được, hắn nhanh chóng đi tới trước một tòa lầu mới toanh.
Tòa lầu này tràn ngập vết tích xây mới, hơn nữa còn là lối kiến trúc của Sở quốc, nhìn một cái cũng biết không còn chút dấu vết của thời kỳ Bạch Vân Quan.
Lưu Ngọc không hề do dự, trực tiếp đi vào bên trong.
Lý Bất Ngữ, Mã Anh Kiệt, Vệ Tiểu Cầm...
Mười hai dẫn đội của Thanh Phong đều đến hơn phân nửa, còn có vài tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đồng môn, xem như là tu sĩ "Trung kiên" bên trong.
Liếc nhìn qua, Lưu Ngọc thấy được vài tu sĩ mình quen biết.
Có vài người đã nhận ra từ sớm, cũng có vài người thông qua Lý Bất Ngữ mà biết, có hơi quen thuộc cũng có chút lạ lẫm.
"Sư tỷ", "Vệ sư tỷ", "Mã sư huynh".
Trên mặt Lưu Ngọc bày ra tươi cười, thái độ cũng không nóng không lạnh, tiến tới khách khí chào hỏi.
Sau nửa khắc đồng hồ, tu sĩ được triệu kiến cũng đến đông đủ, tổng cộng có ba mươi người.
Không trò chuyện được bao lâu, Kim Đan trưởng lão phụ trách việc này cũng lộ diện.
Theo Linh áp mạnh mẽ xuất hiện, bốn bóng dáng xuất hiện ra trước mặt chúng tu, ngồi xuống trong sảnh đường.
Người đứng đầu chính là Trường Phong chân nhân.
Mà sư tôn tiện nghi Lý Trường Không cũng bất chợt có trong đó, còn có Tề Vân Thiên, Tề trưởng lão tương đối quen thuộc.
"Đệ tử bái kiến trưởng lão!"
Ba mươi tu sĩ Trúc Cơ nhận được triệu kiến cùng nhau xoay người hành lễ.
Lưu Ngọc quy củ hành lễ, nhưng trong lòng thì âm thầm vui mừng.
Đã có sư tôn tiện nghi ở đây nói chuyện, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều, sao có thể sắp xếp cho mình một nhiệm vụ phiền phức cho được chứ?
Tông môn mới quản lý địa bàn, chỉ là cơ bản ổn định lại thôi.
Chứ thật ra vẫn còn rất nhiều hỗn loạn, có tán tu gây sóng gió, thừa dịp loạn lạc cướp bóc lợi ích.
Hiện tại tông môn rảnh tay, nên chuẩn bị giải quyết những nhân tố không ổn định này.
Đây chính là một chuyện vô cùng phiền phức, tu sĩ bình thường khó mà làm được, làm không tốt cũng mất luôn tính mạng.
Dù sao có tu sĩ có gan đục nước béo cò, lúc nào cũng phải gặp nguy hiểm, có can đảm đi làm thì cũng phải có chút bản lĩnh.
Loại tu sĩ này thường là kẻ lõi đời, rất ít khi trực tiếp đấu pháp, xử lý vô cùng rắc rối.
Làm không tốt thì chuyến đi này sẽ mấy năm, thời gian mấy năm còn xử lý không ổn thì uổng phí hết thời gian tu luyện.
Dưới tình huống như vậy, việc này chỉ có thể tìm vài tu sĩ thực lực trong tông môn đi làm.
Mà bây giờ Lưu Ngọc, trong mắt cao tầng của tông môn không thể nghi ngờ chính là tu sĩ Trúc Cơ có chút thực lực, đi xử lý những tu sĩ Trúc Cơ nhân lúc cháy nhà mà hôi của là tương đối phù hợp.
Tình huống như vậy, hắn đương nhiên không muốn nhìn thấy, nhưng lại khó mà tránh khỏi.
Muốn tấn thăng chân truyền, tự nhiên phải nói ra đầy đủ giá trị và tiềm lực, hiện ra trong mắt cao tầng của tông môn, mới có thể được công nhân tấn thăng chân truyền.
Trong quá trình này, thông qua phương thức nhận nhiệm vụ của tông môn, một ít thúc đẩy cũng khó mà tránh khỏi.