Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 992 - Chương 992. Đồng Môn Tương Tàn(2)

Chương 992. Đồng môn tương tàn(2) Chương 992. Đồng môn tương tàn(2)

Chẳng qua tuy tông môn dàn xếp như vậy, nhưng thật sự xảy ra chuyện khẩn cấp thì vẫn có thể dựa theo chuyện gấp phải tòng quyền mà xử lý.

Lưu Ngọc có thể lấy danh nghĩa tông môn, lần nữa chiêu mộ những người này, chỉ cần một chút thời gian là được.

Chẳng qua với uy vọng hiện tại của hắn, tin tưởng những thế lực này cũng không dám lề mề, hoặc là kháng mệnh không nghe theo.

Bạch Vân Quan còn sót lại một số tu sĩ, hiện tại cũng đã mất đi quyền chỉ huy, thành từng tốp tự chiến quân lính tan rã.

Dùng ba người Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, Mạnh Văn Tinh làm trung tâm, khống chế hơn mười tu sĩ Trúc Cơ của những thế lực, những sắp xếp trên đoạn đường tuần tra này cũng không thành vấn đề.

Mà bây giờ Tỏa Linh chấm chế còn chưa được giải trừ, cũng không cần lo lắng những người này "Tạo phản".

Xem xét lại một chút, sau khi xác định không có vấn đề gì nữa, Lưu Ngọc gật nhẹ đầu.

Khó trách hắn cẩn thận như vậy, dù sao trước khác nay lại càng khác.

Mặc dù Bạch Vân Quan đã bị diệt, nhưng bầu không khí ở tông môn lại dần trở nên vi diệu, quỷ dị.

Chẳng những vừa phải phòng bị dư nghiệt Bạch Vân Quan vừa phải tránh những tán tu đục nước béo cò, còn có hai tông đồng minh nổi danh khác, cũng không thể không phòng bị.

Dù sao có đôi khi "Tà tu" nhưng chưa chắc là tà tu thật, cũng có thể là ẩn danh từ hai tông khác.

Sau nửa khắc, nhìn thấy Quy Nguyên chu hóa thành tia sáng phóng lên trời, biến mất khỏi khu vực Vân Tiêu sơn.

Lưu Ngọc cũng lấy Ly Huyền kiếm ra, hóa thành một tia sáng màu đỏ lửa đi về phía tây nam.

Sau khi tam tông đạt thành nhận thức chung, từng nhiệm vụ được ban phát xuống, Vân Tiêu sơn thỉnh thoảng lại có tu sĩ đằng không bay lên, từng người rời đi theo những phương hướng khác nhau.

Lưu Ngọc cũng xen lẫn trong đó.

Mặc dù thoải mái rời đi, nhưng ngoại trừ vài tu sĩ ra thì không có gây nên bao nhiêu sự chú ý.

Dù sao ở đây cũng có vài chục vị Kim Đan chân nhân, số lượng tu sĩ Trúc Cơ có thanh danh lớn cũng không ít.

So sánh lại, hắn trông "Bình thường" hơn nhiều.

Đi về hướng tây năm chừng hơn trăm dặm, thần thức bất cứ lúc nào cũng chú ý mọi nơi.

Sau khi xác nhận không có tu sĩ theo dõi mình, Lưu Ngọc mới lấy ra thuyền Độn Phong, thay đổi phương hướng đi về hướng tây bắc.

Dùng Dung Hỏa đao Linh khí cực phẩm đi đường cũng càng nhanh hơn, nhưng lại tiêu hao quá nhiều pháp lực.

Đang phòng bị có thể gặp phải tình huống đấu pháp bất cứ lúc nào, còn phải tiêu hao nhiều thể lực hơn nữa, không thể nghi ngờ là không khôn ngoan.

Mặc dù khống chế Dung Hỏa đao thì tốc độ bay càng nhanh hơn, nhưng Lưu Ngọc vẫn lựa chọn thuyền Độn Phong.

Với mắt nhìn bây giờ, tốc độ pháp khí cực phẩm bay càng chậm hơn một chút, chẳng qua cũng là có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn.

Chủ yếu nhất là có thể dùng Linh Thạch để khởi động, không cần tiêu hao pháp lực bản thân.

Đây cũng là cảm ứng được thông qua cảm ứng ấn ký thần thức, Tống Hạo Thương chẳng biết tại sao vẫn giậm chân tại chỗ, vậy mà không rời khỏi U châu, hơn nữa còn không có ý định động đậy gì.

Nếu không vì muốn nhanh chóng diệt khẩu, Lưu Ngọc vẫn chọn khống chế Dung Hỏa đao.

Một tia sáng đen kịt, ghé qua khoảng không ở phàm giới, nhàn hạ xuyên qua thiên sơn vạn thủy, trông như đang bay về vùng đất xa xôi.

Hơn nữa cái người Tống Hạo Thương này, thành công thoát hiểm khỏi chiến trường Vân Tiêu sơn, vốn là muốn đi về hướng nam, nghĩ cách tiến vào khu vực chính đạo để thoát khỏi đuổi bắt của tam tông.

Theo đà Bạch Vân Quan rơi đài, gã không thể không thừa nhận tông môn đã thật sự diệt vong.

Là "Dư nghiệt" của Bạch Vân Quan, nếu vẫn ở lại U châu, Tịnh châu hoặc là Yến quốc, sẽ nhận sự đuổi giết không ngừng nghỉ của tam tông.

Trừ phi trốn vào thế tục không hỏi tới thế sự, nếu không có sự phụ trợ của thế lực làm phản bản địa thì Tống Hạo Thương cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị tam tông phát hiện.

Cần phải thoát khỏi phạm vi Cửu Quốc Minh, gã hơi do dự, hoặc nói là hơi không cam tâm.

Không nói những cái khác, không có tông môn để dựa vào, tài nguyên tu luyện làm gì có.

Mà đứt nguồn tài nguyên tu luyện thì làm gì tu hành tiếp được, thậm chí xung kích tới Kim Đan bình cảnh.

Tống Hạo Thương là thiên tài tiểu thiên tài Song linh căn, từ nhỏ đã nhận được bồi dưỡng trọng điểm từ Bạch Vân Quan, tu hành đến nay cũng không hề phát sâu về chuyện tài nguyên tu luyện, những thứ như trăm thứ kỹ nghệ tu tiên cũng không biết loại nào.

Nhưng bây giờ vì nghĩ tới tương lai, gã lại không thể không suy nghĩ những thứ này.

"Vào khu vực chính đạo Liên minh, sao có thể gom góp đầy đủ tài nguyên dùng để tu hành nhỉ?"

Đây là một vấn đề rất thực tế, bày ra trước mắt Tống Hạo Thương.

Càng nghĩ, trong lòng gã càng hiện lên sự ác độc, dần dà dâng lên một suy nghĩ đại nghịch bất đạo!

Nhắm ngay mục tiêu, những thứ tài nguyên còn trong vòng khống chế của Bạch Vân Quan!

Bạch Vân Quan là một thế lực to lớn như quái vật, dù cho Vân Tiêu sơn rơi đài, thì nó vẫn có không ít tài nguyên nằm trong tay của tu sĩ Bạch Vân Quan.

Chỉ là toàn quân chủ lực bị diệt, cũng không thể nào chống lại tam tông.

Thừa dịp tin tức ở Vân Tiêu sơn còn chưa truyền tới, trong lòng Tống Hạo Thương lập tức nhấc lên mưu đồ, chiếm dụng hết những tài nguyên riêng mà gã nhìn trúng kia, sau khi thu được đủ nhiều thì tiến vào tu luyện, rồi mới tự mình đi vào khu vực chính đạo.

"Dù sao hiện tại đại thế đã mất, các sư thúc, sư bá đã chết mà không chết thì cũng trốn, chỉ dựa vào những đồng môn còn dư lại này vốn cũng không thể nào chống lại tam tông nổi."

"Chút tư nguyên và tài nguyên này sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ."

"Thay vì để tam tông được lợi, chẳng bằng thành toàn cho mình, biến thành tư lương giúp mình tấn thăng!"

Bình Luận (0)
Comment