Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 998 - Chương 998. Dị Đường Dị Tâm(4)

Chương 998. Dị đường dị tâm(4) Chương 998. Dị đường dị tâm(4)

Trong màn đêm, một tia sáng màu đen nhanh chóng lướt qua, giữa những đợt nhàn rỗi nhanh chóng bay xa.

Bởi vì chuyến đi này là để giải quyết hậu hoạn, không có mục đích khác, cho nên sau khi diệt xong Tống Hạo Thương, Lưu Ngọc điều khiển tia sáng đi thẳng về phía phường thị Vĩnh Thái.

Bởi vì khoảng cách khá gần phường thị Vĩnh Thái, cho nên chỉ khoảng tám canh giờ, mảnh kiến trúc quen thuộc kia đã đập vào tầm mắt.

Lưu Ngọc không hề có ý che giấu, hạ tia sáng xuống ở phía cửa của phường thị, thoải mái đi vào trong động phủ ban đầu.

"Công tử."

Oanh Ca Yến Vũ nhận được thông báo, lập tức đi ra ngoài nghênh đón, trên mặt đều là vẻ tươi cười.

Vận mệnh thị nữ hòa cùng một nhịp thở với chủ nhân, nếu chủ nhân ngoài ý muốn chết đi, vậy cảnh tượng của thị nữ sẽ vô cùng thê thảm.

Cộng thêm Lưu Ngọc dù hơi nghiêm khắc với Oanh Ca Yến Vũ, nhưng tổng thể đều khá tốt, cho nên đối với việc hắn bình yên vô sự trở về, các nàng ta cảm thấy vô cùng cao hứng.

Bởi vì thực lực của hai nàng ta thấp, cho nên làm thị nữ của hắn, cũng bị bỏ lại phường thị Vĩnh Thái, không tham gia vào đại chiến chín ngày ở Vân Tiêu sơn.

"Ừ."

Lưu Ngọc hờ hững lên tiếng, đi vào trong động phủ.

Chủ nhân trở về, hai nàng thị nữ lập tức bận rộn.

Yến Vũ pha trà, dùng Linh thủy để nấu sôi, Oanh Ca phụ trách công việc tắm rửa, đang điều chỉnh nhiệt độ nước trong phòng tắm.

Đợi sau khi tắm rửa thay y phục xong, uống một chén Linh trà mỹ vị xong thì cũng đã hai khắc sau.

Lưu Ngọc cho hai thị nữ lui xuống không lâu, Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm cùng nhau đi tới.

"Bẩm sư huynh, dựa theo huynh dặn dò, đội ngũ bây giờ còn chưa giải tán, đều sắp xếp ở lại phường thị."

"Còn có những thế lực tu tiên lớn, nhỏ gần đây, nghe thấy tin tức chúng ta muốn tuần tra tới, cũng chủ động đến đây bái kiến."

"Đội ngũ chinh chiến lâu ngày, có rất nhiều tu sĩ rốt ruột nhớ nhà."

"Sư huynh, hay là sắp xếp việc triệu kiến một chút, sau đó thả bọn họ trở về thì sẽ ổn thỏa hơn."

Hai nàng ta vừa ngồi xuống, bắt đầu từ Giang Thu Thủy mở miệng nói.

Lưu Ngọc nghe vậy thì gật nhẹ đầu, hơi suy tư rồi tiện thể nói:

"Sư muội nói rất hợp lý, nhớ nhà là chuyện vô cùng bình thường, điều này có thể hiểu được."

"Nếu đã như vậy, ngày mai sắp xếp một trận yến tiệc lớn luôn đi."

"Sau khi rời khỏi yến tiệc thì triệu kiến từng người bọn họ, sau đó giải trừ Tỏa Linh cấm chế, thả bọn họ trở về."

Chủ yếu là chuyện lớn đã thành, Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm lại báo cáo một chút về tình huống từ Tiên Cung Thành tuần tra đến phường thị Vĩnh Thái.

Một chút loạn lạc nhỏ cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, trên tổng thể vẫn tương đối bình tĩnh.

Có lẽ cảm giác được nguy hiểm, bất kể là dư nghiệt Bạch Vân Quan hay là đám tán tu, tà tu nhân lúc cháy nhà mà hôi của cũng đều tạm thời yên lặng lại.

Sau khi báo cáo xong tình huống, hai nàng ta lập tức rời đi, bắt đầu sắp xếp chuyện ngày mai.

Uống xong một chén Linh trà, hoàn thành việc tu luyện mỗi ngày, Lưu Ngọc tiến vào phòng nghỉ để nghỉ ngơi.

Liên tục một tháng không ngủ không nghỉ, trong lúc đó còn những trận đấu pháp các loại, dù cho hắn dư thừa tinh lực, cũng cảm thấy mệt mỏi không thôi, cần bổ sung lại thông qua giấc ngủ.

Bóng đêm dần biến mất, ánh mặt trời ló dạng từ chân trời phía đông, một giấc ngủ này kéo dài tận sáu, bảy canh giờ.

Ngày hôm sau, Lưu Ngọc chậm rãi tỉnh dậy, tất cả mệt mỏi lúc này đều đã tan biến hoàn toàn.

Tia nắng từ phía trên cửa sổ chiếu vào, hôm nay ánh nắng thật tốt cũng là thời gian thật tốt.

"Khoảng thời gian sáng sớm gió nhẹ như này, chính là lúc thích hợp ngủ thẳng một giấc nhất."

Lưu Ngọc cười ra tiếng, chặt đứt suy nghĩ cưỡng ép mình rời giường, đi tới Luyện Đan phòng.

Thời gian tuy tốt, bây giờ lại không phải là lúc để hưởng thụ.

Mặc dù cuộc chiến ở Yến quốc cơ bản đã kết thúc, nhưng cũng không có nghĩa là tranh đấu dừng lại, cạnh tranh giữa những tu tiên giả hoàn toàn là một khắc không dừng.

Con đường tu tiên nếu đi ngược dòng nước, không tiến thì sẽ suy tàn.

Đi vào Luyện Công phòng, lấy đỉnh Huyền Hoàng và một cây Linh dược ra, kích phát chân hỏa bắt đầu thêm nhiệt cho đan lô, chuẩn bị để luyện đan.

Từ sau khi tu vi tăng lên tới Trúc Cơ hậu kỳ, hiệu quả vốn có khi dùng "Xích Nguyên đan" đã giảm bớt đi khá nhiều.

Dù sao cuối cùng "Xích Nguyên đan" cũng chỉ là đan dược nhị giai trung phẩm, tuy nói có hiệu quả khá tốt với tu sĩ có công pháp thuộc tính Hỏa, nhưng giới hạn cũng chỉ dùng cho tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ mà dùng không luyện hóa hết thì cũng lãng phí dược lực, Trúc Cơ hậu kỳ thì dược lực quá yếu, phục dụng cũng không tốt hơn được.

Những năm này, tịch thu khá nhiều chiến lợi phẩm, trong tay còn có một số đan dược nhị giai thượng phẩm, chẳng qua Lưu Ngọc lại dùng cách tu luyện tương đối xa xỉ mà nói thì không kiên trì được quá nhiều thời gian.

Chuyện luyện chế "Thăng Nguyên đan" thượng phẩm nhị giai cũng nên đưa vào danh sách việc quan trọng cần làm.

Rất nhiều suy nghĩ hiện lên, công việc thêm nhiệt cho giai đoạn trước đã hoàn thành, trong lòng Lưu Ngọc có điều suy nghĩ, lửa phía dưới đỉnh Huyền Hoàng chính là chân hỏa của Trúc Cơ trong tông môn đột nhiên được đốt tăng thêm.

Dựa theo ghi chép trong đan phương, nghiêm ngặt chia tỷ lệ Linh dược bỏ vào trong đỉnh.

Luyện hóa Linh dược, tinh luyện tinh hoa của Linh dược, dung hợp tinh hoa, ngưng đan, khai lò...

Bằng vào kinh nghiệm luyện đan gần trăm ngàn lần, Tống Hạo Thương ngựa quen đường cũ mà khống chế trình tự tiến hành mỗi loại, hỏa dầu cũng được châm rất tốt.

Đan dược phẩm giai càng cao thì thời gian luyện chế cũng càng lâu.

Phẩm giai của "Thăng Nguyên đan" cao tới thượng phẩm nhị giai, cho dù là đan dược thượng phẩm nhị giai bình thường thì toàn bộ quá trình cũng phải mất một canh giờ.

Dưới thao tác đâu ra đấy của Lưu Ngọc, thời gian một canh giờ dần dần tới gần.

Một mùi thơm thảo dược kỳ lạ dần tràn ngập trong phòng, ngửi vào khiến người ta thư thái.

Bình Luận (0)
Comment