Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1010 - Sao Có Thể Như Vậy Được?

Ầm!

Bạo Tạc Vương Thú tự bạo tạo thành một vụ nổ lớn. Phong vân trong toàn thiên địa đều biến sắc. Dưới lực trùng kích cực lớn, bên ngoài Hàm Dương, vô số núi sông ầm ầm nổ nát, san thành bình địa.

Bản thể Ngô Thiên đứng mũi chịu sào, còn chịu thương tích đáng sợ hơn cả hồi nãy.

- A!

Ngô Thiên bịt lấy tay phải đầy máu, hốt hoảng vội vàng né tránh.

Không phải Ngô Thiên không muốn phản kích. Quang trọng là phản kích như vậy có ích lợi gì? Bạo Tạc thú tự bạo xem như chuyện cơm bữa. Mình lấy cái gì để đe dọa nó?

Ngô Thiên né tránh được Bạo Tạc Vương Thú, vừa vặn mười Bạo Tạc thú lại xông tới!

- Tự bạo!

- Thiên đạo bảo hộ ta!

Ầm!

Ngô Thiên phiền muộn lại hưởng thụ những trận nổ tung.

Một phía khác, chín thánh nhân nhất thời cũng không phá được phòng ngự của Hàm Dương.

Chín thánh nhân vẫn chờ để cùng ra tay.

- Đừng ra tay nữa. Trước tiên giải quyết Bạo Tạc thú cho ta!

Ngô Thiên phiền muộn quát to.

Tốc độ của mình không bằng Bạo Tạc Vương Thú. Nếu tiếp tục như vậy, mình sẽ không ngừng bị quản chế. Cho dù chín thánh nhân phá tan Hàm Dương, thì có thể làm được gì? Sợ là bản thân mình đã bị nổ chết rồi! - Được!

Chín thánh nhân nhanh chóng bao vây các Bạo Tạc lại.

Ầm!

Ầm!

Ầm!......

Sau những lần nổ tung liên tiếp, một đám thánh nhân căn bản không có cách nào ra tay.

Ngô Thiên đã từng nghĩ, sau khi Bạo Tạc thú nổ tung thành từng mảnh, sẽ nhanh chóng đánh tan, thậm chí, ném chúng đến phía xa vô hạn.

Nhưng những Bạo Tạc thú này quá sức quỷ dị. Sau khi chúng nổ tung thành từng mảnh, vẫn có thể tự mình ngưng tụ thành một Bạo Tạc thú nhỏ. Dường như, một Bạo Tạc thú nổ tung ra chục vạn Bạo Tạc thú nhỏ vậy. Ngươi không giết chết được chúng nó. Cho dù ném chúng ra xa, chúng cũng có thể nhanh chóng bay tới dung hợp lại với nhau. - Thực sự là sinh vật đáng ghê tởm!

Ngô Thiên phiền muộn kêu.

Thật sự quá phiền toái! Đặc biệt là Bạo Tạc Vương Thú. Tốc độ của nó còn nhanh hơn cả mình sao?

Ầm!

Một đám Ngô Thiên cùng Bạo Tạc thú đang diễn ra một trận đại chiến đầy hỗn loạn.

Trong Hàm Dương, Lã Bất Vi nhìn cảnh tượng như vậy có phần thoả mãn.

- Bạo Tạc thú, nếu như dùng ở trên chiến trường, quả nhiên là mọi việc đều thuận lợi!

Lã Bất Vi thở dài nói.

- Đáng tiếc!

Mạnh Văn Nhược ở bên cạnh lắc đầu một cái.

- Đúng vậy, nếu Đại Trăn có thể sử dụng thì tốt rồi. Nhưng đáng tiếc, lúc trước Thánh Vương cùng Bạo Tạc thú liên minh, chỉ yêu cầu Bạo Tạc thú giúp Đại Trăn ta một lần! Đáng tiếc!

Lã Bất Vi thở dài nói.

- Đúng!

Mạnh Văn Nhược gật đầu một cái. Tiếp đó hắn nhìn về phía một người thị vệ đứng bên cạnh.

- Cõi âm tiến triển thế nào?

Mạnh Văn Nhược hỏi.

- Bẩm các vị đại nhân, tất cả phát triển đúng như Thánh Vương dự liệu. Tất cả bảy Tả Xuân Thu đã bị kiềm chế rồi!

Thị vệ kia trịnh trọng nói.

- Vậy thì tốt!

Mọi người gật đầu một cái.

- Thông báo thành chủ các nơi, trong khoảng thời gian này đề phòng tất cả các động tĩnh phát sinh, tăng mạnh quản lý các thành!

Lã Bất Vi nói.

- Vâng!

Thị vệ kia lên tiếng trả lời.

Tại Hoàn Đông Bắc Châu, nhân thân Diêm Xuyên vẫn lấy một tốc độ cực kỳ nhanh bay về phía Hàm Dương nhanh.

Cõi âm, bên ngoài Đại Tần Thành, cương thi Diêm Xuyên đối chiến với ba Tả Xuân Thu.

Trận chiến này đã diễn ra suốt một ngày. Trong thời gian một ngày này, Tả Xuân Thu căn bản không làm gì được cương thi Diêm Xuyên.

- Ngươi mới là Tổ tiên thất trọng thiên, sao có thể!

Bản thể của Tả Xuân Thu phiền muộn kêu lên.

- A!

Cương thi Diêm Xuyên liều mạng chịu để hai Tả Xuân Thu chém trường kiếm ở phía sau lưng, ầm ầm xông thẳng về phía Tả Xuân Thu bị thương nặng nhất.

- Chém!

- Chém!

Hai thanh thần kiếm chém phá hư không, ầm ầm đứng ở phía sau lưng Diêm Xuyên.

- Coong!

- Coong!

Trên y phục bị phá tan hai lỗ hổng. Thần kiếm chém xuống, thân hình cương thi Diêm Xuyên vẫn vọt lên phía trước, thân thể cũng không hề bị chém nát.

- Thân thể mạnh như vậy sao? Sao có thể như vậy được?

Bản thể Tả Xuân Thu sợ hãi rống lên.

Nhưng một phía khác, Diêm Xuyên liều mạng chịu bị chém hai kiếm, trong nháy mắt đã đến được trước mặt thánh nhân bị thương kia. Hai trảo của hắn ầm ầm cắm vào lồng ngực của thánh nhân kia. - Cái gì? Ta không muốn!

Thánh nhân kia sợ hãi kêu lên.

- A!

Cương thi Diêm Xuyên hưng phấn rống to một tiếng. Hắn căn bản mặc kệ tiếng gào thét của thánh nhân kia, mở miệng nuốt thánh nhân kia vào.

Ầm!

Một thánh nhân đã bị cương thi Diêm Xuyên nuốt vào trong bụng.

Cuộc chiến đấu đột nhiên dừng lại.

Hai Tả Xuân Thu lộ vẻ mờ mịt nhìn Diêm Xuyên, đặc biệt là bản thể Tả Xuân Thu. Lúc này hắn đột nhiên giật mình một cái.

Ba thánh nhân vẫn không đối phó được hắn? Vậy phải làm sao bây giờ đây? Hiện tại chỉ còn lại hai người?

Cương thi Diêm Xuyên vừa nghiêng đầu nhìn lại, sắc mặt bản thể Tả Xuân Thu đã vô cùng khó coi.

- Không, Diêm Xuyên, ngươi không thể nào lúc nào cũng may mắn như vậy được. Không thể nào!

Bản thể Tả Xuân Thu lo lắng nói.

Trong lúc đang nói chuyện, hắn đưa tay lấy ra một đóa sen màu xanh.

Thanh Liên thập nhị phẩm!

- Liên Thần, ta cần lực lượng!

Tả Xuân Thu lo lắng nói.

Vù!

Thanh Liên thập nhị phẩm đột nhiên phóng ra hàng ngàn hàng tỉ ánh sáng màu xanh. Bên trên Thanh Liên còn có vô vàn kiếm khí tuôn ra ra, xông thẳng về phía cương thi Diêm Xuyên.

Coong coong coong coong coong!

Kiếm khí liên tiếp va chạm. Nhưng thân thể cương thi Diêm Xuyên quá mức hung hãn, kiếm khí như thế căn bản không có cách nào tổn thương Diêm Xuyên.

- Tả Xuân Thu, không nên chống đối nữa!

Âm thanh sắc bén từ bên trong Thanh Liên vang lên.

Tiếp theo, Thanh Liên bay về phía đỉnh đầu Tả Xuân Thu.

Tả Xuân Thu theo bản năng muốn tránh né, nhưng vẫn bị khắc chế.

Chỉ thấy Thanh Liên bay tới đỉnh đầu Tả Xuân Thu, dưới đáy Thanh Liên đột nhiên xuất hiện vô số sợi mây nhỏ nhanh chóng đâm vào trong não của Tả Xuân Thu.

Thanh Liên mọc rễ, đâm vào đầu bản thể Tả Xuân Thu.

Trong nháy mắt, năng lượng màu xanh cuồn cuộn tuôn trào đến chỗ Tả Xuân Thu.

Hư không xung quanh Tả Xuân Thu đều rung động mãnh liệt. Từng cỗ lực lượng trút xuống khiến Tả Xuân Thu cảm nhận được sự cường đại trước nay chưa từng có. - A!

Tả Xuân Thu rống to một tiếng. Một tiếng kêu gào lớn, lan truyền ra từng trận gió bão.

- Tả Xuân Thu?

Sắc mặt Cương thi Diêm Xuyên trầm xuống.

Hắn không có ngăn cản bản thể Tả Xuân Thu, mà trực tiếp lao về phía một thánh nhân khác. Thánh nhân kia nhất thời biến sắc, muốn né tránh.

- Đứng lại!

Tả Xuân Thu quát to một tiếng, muốn ngăn cản cương thi Diêm Xuyên.

Nhưng cương thi Diêm Xuyên tất nhiên hiểu rõ sự gấp gáp lúc này. Hắn không chút do dự đánh về phía thánh nhân kia.

- Khốn kiếp!

Thánh nhân kia và Tả Xuân Thu, một trước một sau, hung hãn đánh về phía Diêm Xuyên. Đặc biệt là bản thể Tả Xuân Thu phía sau. Lúc này lực lượng của hắn đã tăng vọt, uy lực gấp trước vô số lần.

Cương thi Diêm Xuyên nhanh chóng đưa bốn chiếc táng thiên đồng quan ra phòng bị phía sau.

Ầm!

Một chưởng của bản thể Tả Xuân Thu đập vào mặt ngoài của táng thiên đồng quan, lực lượng giảm bớt ba phần mười, nhưng vẫn hung mãnh đập tới phía sau lưng Diêm Xuyên.

Thánh nhân kia cũng đánh một chưởng vào ngực của Diêm Xuyên.

Ầm!

Phía sau lưng Diêm Xuyên nổ mạnh, bắn ra vô số tinh điểm. Cuối cùng hắn dùng vũ trụ trong lòng bàn tay lại ngăn cản ba phần mười lực. Bốn thành lực lượng cuối vỗ vào phía sau lưng cương thi Diêm Xuyên. Cương thi Diêm Xuyên run lên bần bật.

Cương thi Diêm Xuyên không để ý tới, hai trảo vẫn ầm ầm nắm lấy thánh nhân kia.

- A!

Không chút do dự, cương thi Diêm Xuyên lại nuốt hắn vào bụng.

- Buông hắn ra!

Tả Xuân Thu nhất thời biến sắc.

Nhưng lực hút trong miệng Diêm Xuyên quá lớn. Trong nháy mắt, hắn đã hút thánh nhân kia vào trong bụng.

Tiếp theo, cương thi Diêm Xuyên bay vút lên trời, thẳng tới tinh không.

Vù!

Trong nháy mắt, Thanh Liên trên đỉnh đầu Tả Xuân Thu cũng bay vút vào tinh không.

- Tất cả Thánh nhân này đều là tạo hóa tinh hoa. Luyện thành phân thân của ngươi như vậy cũng thật là lãng phí!

Cương thi Diêm Xuyên cười lạnh nói.

- Lãng phí? Lãng phí thì để ngươi ăn sao?

Tả Xuân Thu có chút buồn bực nói.

Cương thi Diêm Xuyên nhìn Thanh Liên trên đỉnh đầu Tả Xuân Thu.

- Liên Thần, đây đã là lần thứ mấy?

Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Diêm Xuyên, ngươi trưởng thành thật là nhanh!

Trong Thanh Liên truyền đến giọng nói của Liên Thần.

- Liên Thần? Ngươi biết Diêm Xuyên?

Tả Xuân Thu nhíu mày kinh ngạc nói.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Thanh Liên nói:

- Lại là truyền lực lượng vào? Đã bao nhiêu lần? Không ngại phiền phức sao? Truyền lực lượng vào thì có thể làm gì? Hiện tại thực lực của Tả Xuân Thu cũng là Tổ tiên thập nhị trọng thiên thôi! - Cái gì gọi là cũng là? Hừ, Diêm Xuyên, vừa nãy thập nhất trọng thiên đã khiến ngươi chật vật. Bây giờ thực lực của ta là thập nhị trọng thiên, ngươi chắc chắn phải chết!

Tả Xuân Thu lạnh lùng nói.

- Không!

Giọng nói của Liên Thần bỗng nhiên truyền đến.

- Sao?

Tả Xuân Thu không hiểu nói.

- Ngươi không biết Diêm Xuyên. Ta với hắn tiếp xúc không chỉ một lần. Thái độ của hắn bây giờ đã nói rõ tất cả. Diêm Xuyên hắn còn có hậu chiêu, một hậu chiêu có thể hoàn toàn áp chế ngươi!

Liên Thần trầm giọng nói.

- Cái gì? Không thể nào. Hắn còn có hậu chiêu gì chứ? Ta điều động lực lượng của đất trời, lại có thêm Liên Thần ngươi giúp đỡ, lực lượng của ta đã đạt tới thập nhị trọng thiên. Diêm Xuyên hắn mới là thất trọng thiên. Mới là thất trọng thiên mà thôi!

Tả Xuân Thu vẫn không tin nói.

- Là thất trọng thiên, nhưng thời điểm ta thất trọng thiên cũng có thể giết chết ngươi!

Âm thanh của Liên Thần lại truyền đến.

Tiếp theo, Tả Xuân Thu liền nhìn thấy những sợi mảnh từ Thanh Liên thả xuống càng lúc càng nhiều, nhanh chóng bao quanh đầu Tả Xuân Thu.

- Liên Thần, ngươi muốn làm gì? Không, không!

Tả Xuân Thu sợ hãi giơ tay lên nắm lấy Thanh Liên trên đầu định bứt ra.

Nhưng thời điểm bàn tay hắn chạm đến Thanh Liên, tất cả đã đã muộn. Hai mắt Tả Xuân Thu bỗng nhiên biến thành ngây dại.

Tiếp theo, trọng đồng nhanh chóng hợp nhất. Trong nháy mắt, ánh mắt hắn biến thành cực kỳ sắc bén.

- Liên Thần? Ngươi lại tiếp quản thân thể của Tả Xuân Thu sao?

Diêm Xuyên lạnh lùng nói.

- Không sai, hiện tại người đối địch với ngươi là ta, Diêm Xuyên!

Liên Thần cười nhạt nói.

Tại Dương gian, Ngô Thiên phiền muộn đối mặt với một đám Bạo Tạc thú này.

Tuy rằng uy lực nổ tung không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng quá khó thoát ra được. Chỉ cần để ý tránh né, bất luận thánh nhân nào cũng không bị nổ chết. Nhưng hận thì hận. Một đám Bạo Tạc thú chỉ theo sát bản thể Ngô Thiên.

Tốc độ của Bạo Tạc Vương Thú lại nhanh hơn so với tốc độ của Ngô Thiên. Trong lúc nhất thời, Bạo Tạc Vương Thú không ngừng nổ tung, không ngừng chiến đấu. Người này cũng không thể làm gì được người kia.

Bọn họ cứ như vậy, giằng co gần hai ngày.

- Không cần lo cho ta. Năm ngươi đi trước, san bằng Hàm Dương cho ta!

Ngô Thiên quát lên.

Một đám thánh nhân chỉ có thể bất đắc dĩ lại tách ra.

Bốn thánh nhân ngăn cản một đám Bạo Tạc thú là đủ.

Năm thánh nhân xông thẳng về phía Hàm Dương.

Thời khắc năm thánh nhân đang muốn ra tay đối phó với Hàm Dương, tượng thần Diêm Xuyên bên trên biển mây khí vận bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, dần dần hóa thành một con Kim Long Khí Vận mười tám trảo cực lớn. - Cái gì?

Một đám thánh nhân nhất thời biến sắc.

Kim Long Khí Vận rít gào một tiếng rung trời.

Sau tiếng rít gào, bách tính chín đại cương vực dương gian của Đại Trăn đều ngẩng đầu nhìn lên trời.

- Con dân thiên hạ Đại Trăn nghe lệnh, Đại Trăn sắp thăng cấp. Trẫm cần lực lượng của các ngươi. Các ngươi hãy giơ tay phải lên, giúp trẫm bình diệt ngoại địch, giúp Đại Trăn thăng cấp Thiên Đình!

Kim Long Khí Vận mười tám trảo quát to một tiếng.

Ầm!

Âm thanh truyền khắp thiên hạ Đại Trăn. Vô số bách tính lộ vẻ kinh ngạc.

- Giọng nói của Thánh Vương?

- Thăng cấp Thiên Đình?

...

...

...

Tuy rất kinh ngạc, nhưng vô số bách tính vẫn nhanh chóng giơ tay lên.

Đại Trăn, tuy rằng số lượng chín đại cương vực dương gian không nhiều bằng cõi âm, nhưng dù sao đã tồn tại trong thời gian lâu hơn, mức độ tán thành của bách tính đối với Đại Trăn vẫn cao hơn so với cõi âm. Trong lúc nhất thời, lực lượng nhiều hơn so với cõi âm hội tụ về phía biển mây khí vận.

Ầm!

Vô số kim quang giống như vượt qua thời không hội tụ về phía Kim Long Khí Vận.

- Diêm Xuyên đã trở lại?

Sắc mặt một đám thánh nhân trầm xuống, đồng thời nhìn về hướng tây.

Bọn họ nhìn thấy, ở phía tây xa xôi có một điểm đen đang lao đến với tốc độ cực nhanh.

Ầm!

Chỉ trong nháy mắt, điểm đen đã đến phía trước Hàm Dương. Một trận gió lớn thổi qua, tất cả thánh nhân đều dừng lại.

- Diêm Xuyên?

Sắc mặt một đám Ngô Thiên âm trầm nói.

- Ngô Thiên, trẫm đang chuẩn bị đi tìm ngươi, ngươi lại tự mình tới cửa? Ha ha ha ha!

Diêm Xuyên cười to nói.

Kim Long Khí Vận mười tám trảo kéo theo lực lượng vô tận xông thẳng đến chỗ Diêm Xuyên.

Ầm!

Trong nháy mắt Diêm Xuyên và Kim Long Khí Vận mười tám trảo hợp lại làm một. Lực lượng cuồn cuộn lan truyền trong hư không.

- Diêm Xuyên, ta đã thực hiện lời hứa!

Bạo Tạc Vương Thú kêu lên.

- Bạo Tạc Vương Thú, lần này đa tạ!

Diêm Xuyên cười to nói.

- Thế nào, ngươi còn muốn ta hỗ trợ nữa không?

Bạo Tạc Vương Thú kêu lên.

- Không cần, giúp ta chú ý Ngô Thiên, đừng để hắn chạy là được! Những người khác, có ta là đủ!

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

- Nực cười!

Bản thể Ngô Thiên đột nhiên cả kinh kêu lên. Không biết hắn đang an ủi mình, hay là trào phúng Diêm Xuyên.

Ý của Diêm Xuyên một người độc chiến chín đại thánh nhân?

- Nói đùa sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lúc trước Thông Thiên Tổ tiên thập nhị trọng thiên mới dám nghênh chiến chín thánh nhân dương gian. Nhưng Diêm Xuyên ngươi có tu vi thế nào? Tổ tiên cửu trọng thiên sao?

Nhưng, Diêm Xuyên lại đường hoàng nói ra như vậy khiến Ngô Thiên cảm thấy lo lắng.

- Ngươi cho rằng ngươi là Thông Thiên sao?

Ngô Thiên lại thăm dò nói.

- Trẫm không phải là Thông Thiên. Tuy nhiên, nơi này chính là sân nhà của trẫm. Ngươi trong số chín thánh nhân dương gian chỉ là kẻ ở dưới đáy. Bọn họ lại càng là lót đáy hơn!

Diêm Xuyên cười lạnh nói.

- Biển máu!

Ầm!

Xung quanh Hàm Dương đột nhiên dâng lên một biển máu.

Bên trên biển máu, Diêm Xuyên với mái tóc đỏ như máu đạp lên sóng lớn. Trong tay hắn cầm ba thanh trường kiếm ném ra.

Bình Luận (0)
Comment