Cũng may trong thông đạo đều là Thái Âm U Tuyền, cương thi Diêm Xuyên cũng thuận tiện có thể tiếp tục hấp thu. Cương thi Diêm Xuyên xuôi theo dòng đi xuống, đồng thời liên tục đánh dấu, để có thể tìm đường trở về.
Cương thi Diêm Xuyên đã liên tục đi xuống như vậy cũng không biết đã đi trong bao lâu. Cuối cùng hắn đã tìm được đầu nguồn.
Ầm!
Ở đó có rất nhiều Thái Âm U Tuyền.
Cương thi Diêm Xuyên đến một không gian đóng kín khác.
Cương thi Diêm Xuyên vừa lọt vào trong đó, cảm giác giá lạnh lập tức ập vào trong cơ thể.
Rắc rắc rắc rắc!
Trong nháy mắt cương thi Diêm Xuyên bị rất nhiều băng nhốt lại.
Tuy nhiên, tất cả những điều này cũng không đáng lo lắng. Cương thi Diêm Xuyên có thể thu nạp những hàn khí này. Bởi vậy, băng trên người cương thi Diêm Xuyên nhanh chóng được hòa tan. Nhưng, hàn khí xung quanh lại không ngừng đóng băng Diêm Xuyên. Bởi vậy, mặc dù cương thi Diêm Xuyên liều mạng hấp thu hàn khí, hắn vẫn bị niêm phong trong tượng băng.
Cương thi Diêm Xuyên cũng không hề có ý định phá băng, mà nhìn chăm chú vào một con quái vật trong không gian đóng kín này.
Trên người con quái vật tản mát ra một hàn khí thấu xương. Con quái vật giống như thi thể, ngồi yên ở chỗ đó. Nhưng chỉ một cái thi thể này đã khiến Diêm Xuyên cảm thấy một khí tức cực kỳ to lớn. Mặc dù hiện tại Diêm Xuyên vẫn còn ở cách nó rất xa.
Đó là một cóc cao mười trượng.
Toàn thân con cóc trắng như tuyết. Trên lớp da của nó xuất hiện rất nhiều phù văn kim loại màu bạc. Rất nhiều khí tức màu bạc toả ra, mang theo hơi lạnh thấu xương. Hàn khí đóng băng cương thi Diêm Xuyên cũng do thi thể của con cóc kia phát ra.
Con cóc trắng cực lớn lẳng lặng nằm nhoài ở chỗ đó, không hề nhúc nhích.
Thi thể?
Trong mắt cương thi Diêm Xuyên hiện ra một tia ngưng trọng.
Cương thi Diêm Xuyên không đi xử lý con cóc trắng, mà tiếp tục thu nạp hàn khí. Hắn thu nạp liên tục trong nửa năm. Càng điên cuồng thu nạp hàn khí, khả năng thích ứng của cương thi Diêm Xuyên đối với hàn khí cũng càng ngày càng mạnh. Lớp băng niêm phong cương thi Diêm Xuyên cũng càng ngày càng ít.
Đúng lúc này, bụng của con cóc trắng bỗng nhiên thoáng động.
Phù phù!
Nhưng ngay sau đó lại không thấy có động tĩnh nào khác.
Thấy bụng nó thoáng động, khiến sắc mặt cương thi Diêm Xuyên đột nhiên trầm xuống.
- Đây là tim đập?
Vừa nãy là tiếng tim con cóc trắng kia đập sao?
Nhưng khoảng cách giữa hai lần tim đập như vậy thật sự quá dài di.
- Nó còn sống sao?
Cương thi Diêm Xuyên không nhịn được thốt lên.
...
Cõi âm, Đông Ngoại Châu, Cương vực Tùng Điền!
Sau khi quân đội Đại Trăn ở đây bị tiêu diệt hoàn toàn, Vương Tiễn, Mông Điềm, Cái U Vương đều đã tới bên ngoài cương vực Tùng Điền
Trên mặt biển, rất nhiều quân đội Đại Trăn dừng lại phân bố tại vô số các hải đảo. Số còn lại đứng ở trên những chiếc thuyền lớn nằm trên mặt biển.
Giữa không trung có một phù đài cực lớn. Bên trên có rất nhiều cung điện.
Vương Tiễn, Mông Điềm, Cái U Vương, đứng ở trên phù đài, nhìn cương vực Tùng Điền phía xa.
- Bái kiến ba vị nguyên soái!
Xung quanh mặt biển truyền tiếng hô lớn.
Gió to băng lạnh, vô số tướng sĩ đẩy ra khỏi cương vực Tùng Điền, nhưng chiến ý của mỗi người vẫn trùng thiên.
Một tướng lĩnh bay lên phù đài, cung kính nói:
- Ba vị nguyên soái, thuộc hạ không có năng lực. Ban đầu đánh chiếm cương vực Tùng Điền vốn rất thuận lợi. Nhưng sau khi mấy người trong sơn trang Miêu thị đi ra, nhanh chóng dẫn dắt các đại tông tiểu hào tộc cương vực Tùng Điền, liều chết phản kháng! Chúng ta... - Bị đẩy ra khỏi cương vực Tùng Điền?
Cái U Vương trầm giọng nói.
- Thuộc hạ không có năng lực!
Tướng lĩnh kia khổ sở nói.
- Cái này cũng không trách ngươi. Ban đầu vốn tưởng chỉ là một cương vực vô chủ, cho nên không phái nhiều binh sĩ tới, chuẩn bị tiêu diệt từng bộ phận. Nhưng không thể tưởng tượng được sơn trang Miêu thị có thể trong thời gian ngắn như vậy tập hợp lòng người trong cương vực!
Mông Điềm trầm giọng nói.
- Không, ba vị nguyên soái. Thật ra cho tới bây giờ chúng ta mới phát hiện, cương vực Tùng Điền này vốn là lãnh địa của Miêu thị gia tộc. Hóa ra người nắm quyền ở các tông môn tiểu quốc đều là người của Miêu thị gia tộc! Miêu thị gia tộc ra lệnh, cho nên bọn họ mới nhanh chóng chờ tộc lệnh!
Tướng lĩnh kia nói.
- Ồ?
Hai mắt Vương Tiễn thoáng nheo lại.
...
Sơn trang Miêu thị, bên trong một gian đại điện.
Trong đại điện, một đám lão già đang ngồi, đồng thời nhìn về phía một nam tử toàn thân mặc hoa bào ở ngữa.
Nam tử này không phải người xa lạ. Hắn chính là Miêu Như Lai đã xuất hiện vào thời điểm Diêm Xuyên đối phó với Chiến Quỷ Như Lai khi xưa.
- Như Lai, động tác của ngươi lần này đã khiến Miêu thị gia tộc ta hoàn toàn lộ diện trước mặt người trong thiên hạ rồi!
Một lão giả trầm giọng nói.
- Bốn giới sắp hợp nhất, cũng là lúc Miêu gia ta nên đi ra!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
- Không. Vẫn không phải lúc. Chúng ta có sứ mạng của chúng ta. Ngươi lại...!
Một lão giả cau mày nói.
- Thiên hạ to lớn, cường giả trong thiên hạ ta đã gặp không ít. Với nội tình của Miêu gia ta còn phải sợ ai nữa?
Miêu Như Lai cau mày nói.
Một đám lão già nhíu mày nhìn Miêu Như Lai.
- Hơn nữa, hiện tại ta là gia chủ. Tương lai của gia tộc sẽ do ta cân nhắc!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
Một đám lão già nhìn nhau một cái, cuối cùng do một lão già với khuôn mặt cực kỳ đáng ghê tởm mở miệng.
- Miêu Như Lai, ngươi là người Linh Hiển Miêu gia, cho nên chúng ta mới tán thành để ngươi làm gia chủ. Nhưng trong gia tộc thật sự còn có kẻ thù lớn. Bất kỳ thời khắc nào ngươi cũng nên nhớ tới điều này!
Lão già với khuôn mặt đáng ghê tởm trầm giọng nói.
- Đại trưởng lão yên tâm. Các vị đã nhìn Miêu Như Lai ta lớn lên, từ nhỏ đều nhận được sự bồi dưỡng cẩn thận, sao có thể đưa ra hành động không khôn ngoan? Lần này Đại Trăn phái binh tới đây, lẽ nào chúng ta phải nén giận. Có thể không làm như vậy, Miêu gia vẫn sẽ lộ ra. Ta quyết định như vậy, chỉ không muốn con cháu Miêu thị phải hi sinh quá lớn mà thôi!
Miêu Như Lai nói.
- Được!
Mọi người gật đầu một cái.
- Huống hồ, các vị trưởng lão muốn trơ mắt nhìn Đông Ngoại Châu này bị Đại Trăn thống nhất sao? Nếu như thật sự thống nhất, đến lúc đó muốn đoạt lại sẽ khá là gian nan! Rút dây động rừng. Biểu hiện của Miêu gia càng cường thế, những Cương vực chủ còn lại sẽ càng có lòng tin đối với chúng ta. Hiện tại bọn họ đã hoảng sợ không chịu nổi một ngày!
Miêu Như Lai cười nói.
- Được rồi. Ngươi muốn làm cái gì thì làm!
Đại trưởng lão mở miệng nói.
- Được!
Miêu Như Lai gật đầu một cái.
Sau khi thuyết phục người của Miêu thị gia tộc, Miêu Như Lai liền đi ra khỏi đại điện.
- Đại ca, các trưởng lão nói như thế nào?
Một đám con cháu Miêu gia tò mò hỏi.
- Chỗ của Miêu gia, không phải nơi có thể dễ dàng xâm phạm như vậy. Đi, các vị huynh đệ, cùng ta đi gặp ba đại nguyên soái Đại Trăn!
Miêu Như Lai tự tin nói.
...
Phù đảo trên mặt biển bên ngoài cương vực Tùng Điền.
Vương Tiễn nhìn về phía một thuộc hạ nói:
- Tin tức truyền vào Đại Tần Thành chưa?