Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1066 - Hung Uy Của Hoàng Kim Đại Đế

Diêm Xuyên đạp không chuẩn bị tiến lên. Nhưng mới tiến tới một bước, sắc mặt Diêm Xuyên đột nhiên biến đổi, Hắn nhìn con cóc khôgnr lô, dường như nghĩ tới điều gì.

Hít sâu một cái, Diêm Xuyên thôi không tiến về phía trước nữa.

Hắn tiếp tục đối mặt với con cóc khổng lồ, thu nạp hàn khí.

- Ta sẽ không quấy nhiễu ngươi. Ta chỉ mượn hàn khí trong động phủ của ngươi. Ta sẽ không tiến thêm một bước nào nữa!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Nói xong, hắn tiếp tục hấp thu hàn khí xung quanh.

Lúc này Diêm Xuyên đã đạt tới tu vi thập trọng thiên. Tốc độ thu nạp hàn khí của hắn đã nhanh hơn trước một phần.

Tại Cõi âm, Đại Tần Thành.

Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc độc chiến năm đại cường giả. Miêu Như Lai và bốn đại trưởng lão tuy có vô số thủ đoạn, lúc này cũng không dám xuất ra nhiều.

Bởi vì, nhiều chiêu thức hơn nữa, trong chớp mắt đều bị Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc ưu hoá tới hết mức để đối phó mình.

Trận đánh này muốn có bao nhiêu phiền muộn thì có bấy nhiêu phiền muộn.

Lúc này, y phục trên người bốn đại trưởng lão đều đã nhuộm màu. Chỉ có Miêu Như Lai có đại đạo Chu Tước, vẫn không chút tổn thương.

Cuộc chiến đấu không ngừng diễn ra. Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc càng lúc càng thêm phần quỷ dị. Tốc độ sắp xếp hạt tròn của hắn càng ngày càng thuận lợi, thi triển chiêu thức cũng càng ngày càng mạnh. Mượn Đoạn Thiên Chỉ để nói, đó là chiêu thức do Miêu Như Lai sáng chế, nhưng lại bị Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc cải tiến một lần, tiếp theo chiến đấu nhàn hạ, cải tiến lần thứ hai, hiện tại, đã cải tiến tới lần thứ ba.

Sau lần lượt những đợt cải tiến, khiến uy lực của Đoạn Thiên Chỉ càng ngày càng mạnh. Miêu Như Lai nhìn thấy, cảm giác cực kỳ phiền muộn.

Chẳng lẽ mình thật sự không bằng người trước mắt?

- Gia chủ, chúng ta đều bị thương. Lần này chúng ta không nắm được Đại Tần Thành, vẫn nên lui đi thì hơn!

Một trưởng lão khổ sở nói.

- Không lui. Hôn nay rút lui, sau này sẽ không có cơ hội nữa!

Miêu Như Lai căm hận nói.

- Nhưng..

Một đám trưởng lão toàn thân đầy vết thương lo lắng.

Một phía khác, Mặc Vũ Hề hóa thành Minh Phượng cực lớn. Bên trên đuôi phượng lại có ba cái lông đuôi đã biến thành Lam sắc. Nàng lại luyện hóa được ba cửa luân hồi.

Cương vực Tùng Điền, dũng tướng Đại Trăn phá tan tầng tầng trở ngại, một đường chém giết xông tới cương vực Tùng Điền. Trong lúc nhất thời, quân đội Miêu gia liên tục bại lui. Quân đội của sáu đại Cương vực chủ tất nhiên càng không phải là đối thủ của Đại Trăn.

Giống như bẻ cành khô, tất cả tướng sĩ Đại Trăn đều lên bờ. Những tiếng giết chóc vọng lên tận cửu tiêu.

- Nhanh bẩm báo với gia chủ, thỉnh cầu tiếp viện!

- Không, quân đội Miêu gia ta sắp xong rồi?

- Nhanh thông báo với gia chủ!

...

...

...

Xung quanh đều vang lên những tiếng kêu thảm tiếng.

Tình thế trên chiến trường đã định.

- Ba vị nguyên soái!

Chí tôn Ngưu tộc kêu lên.

- Ngưu chí tôn, thế nào?

Mông Điềm hỏi.

- Ba vị, nhìn về phía xa kia!

Đại Ngưu Quái chỉ vào phía sâu trong cương vực Tùng Điền, mở to mắt nói.

Mọi người nhanh chóng bay lên trên không, vận thị lực nhìn.

Trong mơ hồ, bọn họ có thể nhìn thấy một đoàn quang ảnh màu vàng kim từ trên trời giáng xuống.

- Đó là cái gì vậy?

Cái U Vương nghi ngờ nói.

Mọi người không thấy rõ, nhưng mắt trâu của Đại Ngưu Quái lại có thể xem rất cẩn thận.

- Đó là một người. Đúng, Hoàng Kim Đại Đế, là hắn!

Đại Ngưu Quái nói.

- Cái gì? Hoàng Kim Đại Đế?

Sắc mặt mọi người trầm xuống.

- Vâng, một thời gian trước Thiên Đế đã đưa chân dung của Hoàng Kim Đại Đế cho chúng ta thấy. Chính là hắn, hắn đang giơ quả đấm đập về phía đại địa!

Đại Ngưu Quái cau mày nói.

- Vung quyền đập đại địa? Hắn phát điên? Cái U Vương không thể nào hiểu được nói.

Ầm!

Đột nhiên, phía dưới đại địa chấn động.

- Cái này...cái này... này!

Đại Ngưu Quái cả kinh kêu lên.

- Thế nào? Nói mau đi. Địa chấn này có liên quan tới Hoàng Kim Đại Đế sao?

Cái U Vương lập tức vội vàng hỏi.

- Đúng, phía xa, trong phạm vi mười ngàn dặm, hư không sụp đổ. Vô số cung điện bị chôn vui trong nháy mắt. Đại địa rung động mạnh. Lúc này mới vừa mới bắt đầu, bên ngoài phạm vi vạn dặm đã nổi lên sóng ngập trời đất đang không ngừng lan về bốn phương tám hướng. Nơi nào sóng thần đi qua địa hỏa trùng thiên. Ta thấy được có một thành trì, bị chôn trong sóng thần chỉ trong nháy mắt, sau đó hỏa diễm thiêu đốt!

Đại Ngưu Quái cổ quái nói.

Ầm ầm ầm!

Đại địa vẫn chấn động.

Phía xa, dư âm cực lớn không ngừng lan về bốn phương tám hướng.

Tuy rằng mọi người không có cách nào có được thị lực như Đại Ngưu Quái, thấy rõ phía xa. Nhưng... nhưng bọn họ có thể nhìn thấy phía xa đó là một mảnh thiên địa mờ mịt, còn có vô số ánh lửa.

Dư âm truyền lại, dần dần ngọn núi xung quanh mọi người bắt đầu không ngừng sụp đổ.

Dư âm mạnh nhất đến. Đại địa nhanh chóng lay động. Nhất thời vô số tướng sĩ ngã trái ngã phải.

Cuộc chiến tranh đột nhiên dừng lại. Mỗi người nghi ngờ không thôi nhìn khắp nơi.

- Có thể nhìn ra được, một quyền này của Hoàng Kim Đại Đế đã đánh chết bảy phần mười sinh linh trong cương vực Tùng Điền, chôn vùi ba phần mười tử linh!

Đại Ngưu Quái cổ quái nói.

Đám người Mông Điềm run rẩy một hồi. Chết bảy phần mười sinh linh? Diệt ba phần mười tử linh?

- Hoàng Kim Đại Đế thật quá lợi hại!

Đại Ngưu Quái lại thở dài nói.

Trước kia bọn họ chỉ nghe nói, suy đoán, bây giờ tận mắt nhìn thấy, nhất thời khiến Đại Ngưu Quái toàn thân phát lạnh.

Quá hung hãn!

Một quyền gần như đã phá hủy một cương vực?

- Nhưng tuy là như vậy, vẫn bị Thiên Đế vây khốn không thể nổi nóng!

Mông Điềm nhất thời mở miệng nói.

Mông Điềm vừa mở miệng, Đại Ngưu Quái đột nhiên sửng sốt.

Đúng vậy, trước đây không lâu, tại Đông Hải dương gian, Hoàng Kim Đại Đế không phải đã ăn quả đắng trong tay Thiên Đế sao?

Nếu nói như thế, Thiên Đế rất mạnh?

Nơi xa xôi, tại chỗ ở của Miêu gia, một nửa con cháu Miêu gia đã chết ngay tại chỗ.

Một đám trưởng lão trọng thương, miễn cưỡng cứuđược một nửa con cháu trong gia tộc.

Vẻ mặt Đại trưởng lão sợ hãi nhìn về phía Hoàng Kim Đại Đế đang đứng cách đó không xa.

Một quyền, chỉ một quyền, hoàn toàn phá hủy Miêu gia.

- Không biết thời thế! Hừ!

Hoàng Kim Đại Đế hừ lạnh một tiếng, sau đó xông vào sâu trong lòng đất.

Giữa không trung, Sát Đế mang hồ lô trên lưng, thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người.

- Hoàng Kim Đại Đế nói không sai. Chu Tước Đại Đế còn chưa thức tỉnh. Chỉ dựa vào các ngươi cũng muốn đối kháng với hắn sao? Không biết tự lượng sức mình!

Sát Đế thản nhiên nói.

Sắc mặt đại trưởng lão càng thêm khó coi. Tiếp theo hắn lộ vẻ cay đắng.

- Cũng bởi vì Hoàng Kim Đại Đế kiêu ngạo, chỉ muốn đến so cao thấp cùng với Chu Tước Đại Đế, nên đối với chuyện các ngươi mạo phạm, mới không chém tận giết tuyệt, để mang danh xấu là ỷ lớn hiếp nhỏ. Các ngươi cút đi!

Sát Đế thản nhiên nói.

- Đại trưởng lão, chúng ta...

Một trưởng lão khổ sở nói.

- Đi!

Đại trưởng lão nói.

- Vâng!

Đại trưởng lão dẫn theo một đám con cháu còn sống sót nhanh chóng rời đi.

Sát Đế lạnh lùng thoáng nhìn về phía bọn họ, sau đó lại nhìn về phía cái hố cực lớn phía dưới.

Bình Luận (0)
Comment