Trong một sơn cốc ở Tây Ngoại Châu.
Dị thể Võ Chiếu, dị thể Thông Thiên cảm thụ lực lượng bản thân, trong mắt loé ra một tia thoả mãn.
- Cướp đoạt tinh lực, quả nhiên rất tốt!
Trong mắt Dị thể Võ Chiếu loé ra một sự khát vọng.
Dị thể Diêm Xuyên lại đạp không đi tới:
- Thú giao hoán cùng Tử Vi Thiên Giới đã bắt đầu chiến đấu. Cơ hội của chúng ta đã đến. Đi thôi!
Tại đại doanh của Văn Khúc!
Văn Khúc, Vũ Khúc, Phá Quân đang nghe tình báo đến từ tiền tuyến.
- Ba vị nguyên soái, từ khi quân ta dừng lại, phía bên Đại Chu cũng không có bất kỳ hành động nào. Tuy nhiên, bên Thiên Thoái Đại tướng quân vẫn không có tin tức!
Một người thị vệ cung kính nói.
- Thiên đình Đại Chu? Bọn họ cũng thật cẩn thận!
Hai mắt Văn Khúc híp lại.
- Tên Thiên Thoái khốn kiếp kia không ngờ lại thật sự làm phản!
Vũ Khúc nhất thời nổi giận nói.
- Mọi chuyện còn chưa rõ ràng. Chúng ta không nên có kết luận quá sớm. Tuy nhiên Thiên đình Đại Chu này thật sự quỷ dị hơn so với chúng ta tưởng tượng!
Văn Khúc trầm giọng nói.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ chấp nhận tổn hại như vậy sao?
Vũ Khúc có chút không cam lòng nói.
- Đúng vậy. Chúng ta còn chưa có bất kỳ thành quả nào. Sau này cũng không có cách nào ăn nói được với chủ thượng!
Phá Quân cũng cau mày nói.
- Không, như vậy mới dễ ăn nói!
Văn Khúc lắc đầu một cái.
- Văn Khúc, ngươi quá cẩn thận rồi!
- Cẩn thận sẽ không xảy ra sai lầm lớn. Một Thiên Thoái không giải quyết được, tùy tiện đi tới, có khả năng sẽ xuất hiện Thiên Thoái thứ hai, Thiên Thoái thứ ba!
Hai mắt Văn Khúc híp lại nói.
- Được rồi!
Vũ Khúc, Phá Quân gật đầu một cái!
- Báo!
Một người thị vệ nhanh chóng tiến vào đại điện.
- Ba vị nguyên soái, đây là Địch Nhân Kiệt nguyên soái Đại Chu tới đưa tới chiến thư!
Thị vệ cung kính đưa lên một phong chiến thư.
- Ồ?
Hai mắt Văn Khúc thoáng nheo lại, tiếp nhận chiến thư.
Văn Khúc mở chiến thư ra, cẩn thận xem.
- Hội chiến cửa Tùng Giang? Còn có Thiên Thoái làm tiên phong? Hừ!
Văn Khúc hừ lạnh một tiếng.
- Tốt, Thiên Thoái quả nhiên làm phản, lại làm tiên phong của Thiên đình Đại Chu. Cửa Tùng Giang? Hừ, xem đến lúc đó ta lột da của hắn ra thế nào!
Vũ Khúc trừng mắt một cái nói.
- Văn Khúc, có đi hay không?
Phá Quân hỏi.
- Đi. Tại sao lại không đi? Lần này qua đó, nhất định phải làm rõ. Rốt cuộc tại sao Thiên Thoái lại làm phản. Việc này nhất định phải tra rõ!
Văn Khúc trầm giọng nói.
- Không sai!
Phá Quân gật đầu một cái.
- Tuy nhiên, lần này Thiên đình Đại Chu hạ chiến thư, nhất định có sự chuẩn bị. Lập tức thông báo Hữu Bật, bảo Cự Môn đến đây trợ giúp chúng ta!
Văn Khúc nói.
- A? Hữu Bật, Cự Môn phụ trách trấn thủ Tử Vi Điện! Có ba người chúng ta, thiên hạ còn có ai có thể làm gì được chúng ta?
Phá Quân kinh ngạc nói.
- Chuyện khác thường xảy ra, trong đó nhất định phải có yêu. Ta cũng không muốn lật thuyền trong mương. Bảo Cự Môn lại đây đi!
Văn Khúc thận trọng nói.
- Được!
...
Thành Lạc Dương. Một đám thú giao hoán đang nói chuyện.
- Văn Khúc đã đồng ý?
Thân thể Võ Chiếu trầm giọng nói.
- Như vậy là tốt nhất!
Thân thể Thông Thiên khẽ mỉm cười.
Số một trên lưng mang hồ lô Hỏa Nha cười lạnh nói:
- Chúng ta không phải là Bạo Tạc thú hay đám Thôn Thiên Vĩ Thú kia ngu xuẩn. Chúng ta vừa xuất thế liền ẩn núp, lặng lẽ góp nhặt tin tức trong thiên hạ sau đó mới dám hành động. Văn Khúc, Phá Quân, Vũ Khúc? Ba người thông với ngôi sao, nhưng đều là tu vi thập ngũ trọng thiên. Lần này cần đem ba người trao đổi với bọn họ! Quân tây chinh Tử Vi Thiên Giới liền hoàn toàn bị phế bỏ! - Đúng!
Mọi người gật đầu một cái.
- Cửa Tùng Giang, chỗ kia ta đã điều tra tất cả. Lần này bọn họ, một người cũng đừng hòng chạy thoát!
Võ Chiếu trầm giọng nói.
Số một nhìn Võ Chiếu nói:
- Ngươi vẫn tiếp tục trấn thủ thành Lạc Dương. Thiên đình Đại Chu là cơ sở của chúng ta, không được phép có sai lầm!
- Được!
Thân thể Võ Chiếu gật đầu một cái.
- Số bảy, số 108, cũng chính là lực lượng Thông Thiên, lực lượng Diêm Xuyên lại thêm hồ lô Hỏa Nha của ta. Cho dù bọn họ có mạnh mẽ chống đỡ, cũng trốn không thoát. Huống hồ lần này chúng ta có thiết lập mưu kế. Số tám mươi sáu trao đổi Thiên Thoái, lấy Thiên Thoái có thể phế bỏ Vũ Khúc! Hai người khác đã không còn gì đáng sợ nữa!
Số một trầm giọng nói.
- Không sai. Phế bỏ ba quân đoàn trưởng của Tử Vi Thiên Giới, thực lực của Tử Vi Thiên Giới nhất định sẽ giảm sút rất nhiều!
Trong mắt thân thể Võ Chiếu loé ra một sự thoả mãn.
- Từ từ đợi sau một tháng nữa, hội chiến ở cửa Tùng Giang đi!
Số một trầm giọng nói.
...
Trong một toà sơn cốc Tây Ngoại Châu,.
Mặc Vũ Hề, dị thể Diêm Xuyên, dị thể Võ Chiếu, dị thể Thông Thiên đứng ở trong một lương đình.
Kim Đại Vũ bẩm báo tin tức thu thập được.
- Hội chiến ở cửa Tùng Giang sao?
Dị thể Diêm Xuyên cau mày nói.
- Hội chiến cửa Tùng Giang? Nhưng đối chiến ba người Phá Quân, Vũ Khúc, Văn Khúc, thú giao hoán nhất định phái cường giả đi vào!
Ánh mắt dị thể Thông Thiên sáng ngời.
- Kể từ đó, thành Lạc Dương nhất định sẽ trống trải. Chúng ta có thể nhân cơ hội đoạt lại Lạc Dương!
Ánh mắt dị thể Võ Chiếu sáng ngời.
- Không!
Diêm Xuyên lập tức lắc đầu nói.
- Tại sao?
Võ Chiếu nghi hoặc nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Tất cả phải chờ tin tức tiếp theo. Nếu như thân thể của ta tham dự. Hội chiến cửa Tùng Giang, chúng ta phải đi cửa Tùng Giang. Nếu như thân thể ta ở lại Lạc Dương, chúng ta sẽ đi Lạc Dương!
Dị thể Diêm Xuyên nói.
- Nhưng ở cửa Tùng Giang nhất định sẽ có rất nhiều cường giả. Ngươi làm sao đoạt lại được?
Võ Chiếu nhất thời có ý kiến khác nói.
Mặc Vũ Hề cũng lo lắng nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Ta mặc kệ. Ta phải trong ba người chúng ta, ta là người đầu tiên đoạt lại thân thể!
Dị thể Diêm Xuyên quật cường nói.
Trong lòng dị thể Diêm Xuyên có bí pháp, nhưng hoán đổi lại thân thể không phải là do mình định đoạt, mà do thú giao hoán định đoạt. Thú giao hoán đối phương sẽ ngốc tới mức đổi ngươi trở về sao? Đương nhiên sẽ không. Cho nên, mỗi phương pháp đổi lại thân thể đều rất đáng quý.
Một loại phương pháp chỉ dùng được một lần, lần sau có thể sẽ không dùng được nữa. Diêm Xuyên tất nhiên không muốn biện pháp mình thật vất vả mới nghĩ được vô duyên vô cớ làm lợi cho Võ Chiếu.
Dị thể Thông Thiên vẫn không nói gì.
Dị thể Võ Chiếu lại nhíu chân mày. Dù sao trong mắt Võ Chiếu, đi Lạc Dương chính là đoạt lại thân thể của mình. Ngoại trừ Thông Thiên ra, Diêm Xuyên và Võ Chiếu đều đề phòng lẫn nhau. - Võ Chiếu, ta giúp ngươi phục quốc, nhưng không phải là hiện tại. Ta có nhu câu của chính ta!
Dị thể Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Nhưng đến lúc đó một đám cường giả vây quanh thân thể của ngươi. Ngươi làm sao đoạt lại được?
Dị thể Võ Chiếu cau mày nói.
- Điều này thì không cần phiền ngươi phải nhọc lòng bận tâm. Ta tự có thủ đoạn của mình. Đương nhiên, lần này không cần các ngươi hỗ trợ. Nếu như ngươi muốn tự mình đi tới Lạc Dương, ta cũng sẽ không cản ngươi! Tuy nhiên, muốn bảo Vũ Hề trợ giúp ngươi, hiển nhiên là không thể được!