Thời điểm Thông Thiên tuyên bố thất bại, trong nháy mắt vô số tu giả Tây Ngoại Châu trở nên xôn xao.
Tin tức truyền về các nơi trong thiên hạ. Kiêu hùng trong thiên hạ đều ồ lên một mảnh.
Thông Thiên đã đạt tới tu vi thập lục trọng thiên lại thất bại sao? Tại sao có thể như vậy được?
Kiếm Ngạo nhìn Thông Thiên một chút, cuối cùng gật đầu một cái:
- Ngươi không bôi nhọ danh hiệu của ngươi. Tuy rằng ta thắng được ngươi một đường, nhưng cùng ngươi chiến đấu một trận, ta cũng thu hoạch được rất nhiều!
Thông Thiên thoáng cười khổ một hồi.
Kiếm đạo, đây là điều Thông Thiên vẫn lấy làm tự hào nhất. Thiên hạ ngày nay, trừ lão sư đã chết ra, còn có Khổng Hoàng Thiên đã chết, Thông Thiên tự cho rằng trên phương diện kiếm đạo không người nào địch nổi mình. Nhưng hôm nay, bản thân Thông Thiên lại thua một cách triệt để như vậy.
Đúng, thua quá triệt để!
Người khác không nhìn thấy rõ, nhưng bản thân Thông Thiên lại cực kỳ rõ ràng. Kiếm Ngạo hắn chỉ mới là tu vi thập ngũ trọng thiên. Thập ngũ trọng thiên?
Mình luôn cảm thấy kiêu ngạo vì kiếm. Kiếm đạo với tu vi thập lục trọng thiên lại bại bởi kiếm đạo của hắn với tu vi thập ngũ trọng thiên.
Kiếm đạo của Kiếm Ngạo quá mạnh. Mình thật sự thua hoàn toàn triệt để.
Kiếm Ngạo quay về phía Thông Thiên khẽ gật đầu hành lễ, tiếp đó lại nhìn thiên hạ một chút.
Bỗng nhiên, ánh mắt Kiếm Ngạo chuyển hướng về phía Đông Ngoại Châu, ánh mắt xông thẳng tới Hàm Dương, nhìn Diêm Xuyên đang ở cửa Triều Thiên Điện.
Vù!
Kiếm ý trong mắt bắn ra. Một đấu ý cường đại xông thẳng đến chỗ Diêm Xuyên.
Thần sắc Diêm Xuyên không thay đổi nghênh đón đấu ý.
Cách thiên hạ, hai ánh mắt va chạm vào nhau trong không trung.
Chỉ vừa va chạm một cái, Kiếm Ngạo lập tức thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Thông Thiên.
- Chiến đấu cùng ngươi một trận, ta đã thu hoạch được rất nhiều. Ta cần phải bế quan tìm hiểu, cáo từ!
Kiếm Ngạo nói.
- Được!
Thông Thiên gật đầu một cái.
Vèo!
Kiếm Ngạo bắn nhanh về phía Bắc Ngoại Châu.
Vô số ánh mắt quần hùng trong thiên hạ đều nhìn chăm chú vào Kiếm Ngạo, mãi đến tận lúc đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Kiếm Ngạo mới thôi.
Thông Thiên nhìn theo hướng Kiếm Ngạo rời đi, trong tay nắm lấy Tru Tiên Kiếm. Phía trên mũi kiếm lại xuất hiện một khe nứt nhỏ.
Lắc đầu một cái. Thông Thiên đạp không tiến về phía Lạc Dương.
Thành Lạc Dương, trước Thái Cực Điện, Võ Chiếu nhìn Thông Thiên trở về, thần sắc thoáng có phần phức tạp.
Thập lục trọng thiên? Thông Thiên Trùng đánh tới thập lục trọng thiên?
Chuyện chấn động như vậy, lại không phải là kết cục tốt. Thông Thiên không những không thể đánh bại Kiếm Ngạo giống như bẻ cành khô, trái lại còn bị Kiếm Ngạo đánh bại?
Kiếm Ngạo chiến đấu một trận thành danh. Sau trận chiến này qua đi, thiên hạ không còn ai không biết đến kiếm đạo của Kiếm Ngạo nữa!
Thông Thiên, Kiếm Ngạo đánh một trận xong, thiên hạ không ngừng bàn luận về Kiếm Ngạo. Ba thiên địa đại thế giới xuất hiện, quần hùng chỉ biết Liên Thần, Chung Sơn. Lúc này cuối cùng bọn họ đã rõ ràng. Trong ba thứ giới này còn có các cường giả tuyệt thế khác.
Cường giả bốn giới cũng chính thức bắt đầu va chạm,.
Hàm Dương Thành, tại thư phòng của Diêm Xuyên, một đám trọng thần đứng thành hai hàng. Lúc này có một nam tử áo bào vàng đang đứng ở giữa.
- Diêm đế, vẫn mong Diêm đế cứu viện!
Nam tử áo bào vàng khẩn cầu nói.
- Ồ? Đây là chủ ý của ngươi sao?
Diêm Xuyên thản nhiên nhìn về phía nam tử áo bào vàng kia.
- Vâng, chủ thượng Hoàng Kim Đại Đế đang lúc bế quan, không có cách nào quản được việc tại Hoàn Đông Nam Châu. Liên Thần phái rất nhiều cường giả đến Hoàn Đông Nam Châu ta. Chúng ta không dám phản kháng. Tuy nhiên, bọn họ càng lúc càng tùy tiện. Tất cả Hoàn Đông Nam Châu đã bị bọn họ cướp đoạt mất mười cương vực!
Mặt nam tử áo bào vàng lộ vẻ khổ sở nói.
- Hoàng Kim Đại Đế còn chưa xuất quan sao?
- Vâng, chủ thượng bế quan dường như đến thời khắc mấu chốt. Chúng ta muốn vượt qua cửa vào báo, lại bị kết giới hoàng kim của chủ thượng chắn bên ngoài!
Nam tử áo bào vàng nói.
- Trẫm nhớ kỹ, Hoàng Kim Đại Đế và Sát Đế có mối tương giao không tồi? Vì sao các ngươi không đi mời Sát Đế hỗ trợ? Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Chư hùng Thần giới tuy rằng có giao tình với chủ thượng, nhưng chỉ có chủ thượng biết bọn họ ở đâu. Chúng ta căn bản không có cách nào liên hệ.
Nam tử áo bào vàng khổ sở nói.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào nam tử áo bào vàng.
- Diêm đế, lần này là do ta tự chủ trương. Nhưng ta không muốn cương vực do chủ thượng khổ cực mới có được lại bị Liên Thần chiếm đoạt. Có thể khi chủ thượng xuất quan, còn có thể trách phạt ta. Nhưng ta thật sự bất đắc dĩ, vẫn mong Diêm đế hỗ trợ! Ở trong chức quyền của ta, Diêm đế muốn cái gì, ta đều có thể tận lực làm. Đương nhiên, đây chỉ là thêm vào. Sau này, chủ thượng sẽ báo đáp Diêm đế!
Nam tử áo bào vàng nói.
- Quần hùng trong thiên hạ đông đảo như vậy, vì sao ngươi lại tìm trẫm?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Nam tử áo bào vàng trầm mặc một hồi, cuối cùng nói:
- Bởi vì tại hạ đã từng thu thập tư liệu. Diêm đế và Liên Thần có đại thù. Tiếp theo, Liên Thần ngày xưa đã đích thân tới Hàm Dương, nhưng lại tay trắng trở về. - Thật sao?
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào nam tử áo bào vàng.
- Còn nữa, có ba người dẫn đầu đột kích Hoàn Đông Nam Châu chính là Đông Đại Tư Tế, Thiên Cương, Băng Phượng Vương. Nếu như Hoàn Đông Nam Châu ta bị chiếm đóng, thế cuộc của Đại Trăn càng lúc càng bất an!
Nam tử áo bào vàng không có che giấu nói.
- Băng Phượng Vương? Người này có gì đặc biệt?
Diêm Xuyên hỏi.
- Người này chấp chưởng luân hồi chi đạo! Ta vốn cho rằng hắn chỉ nắm được sáu đạo luân hồi. Nhưng ngày ấy một đồng liêu của ta đối chiến với hắn, lại phát hiện hắn nắm giữ được bảy đạo luân hồi! Ta nghĩ...!
Nam tử áo bào vàng cau mày nói.
- Được rồi, trẫm sẽ giúp Hoàng Kim Đại Đế!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Đại Đế!
Trong một đám trọng thần, nhất thời có mấy người cả kinh kêu lên.
Đây chính là trực tiếp đối mặt với Liên Thần, đối mặt với tất cả thế giới Đại Ác?
- Tạ ơn Diêm đế, tạ ơn Diêm đế!
Nam tử áo bào vàng lại đặt biệt hưng phấn.
- Ngươi đi xuống trước!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Vâng!
Nam tử áo bào vàng lập tức từ từ rời khỏi thư phòng.
- Đại Đế, vì sao phải giúp bọn họ? Tiếp theo chính là phải đối mặt với tất cả thế giới Đại Ác!
Một trọng thần lo lắng nói.
- Thế giới Đại Ác, sớm muộn cũng phải đối mặt thôi. Thiên giới Đại Trăn chưa từng sợ bất kỳ ai!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Nhưng?
- Huống hồ, trẫm cũng quan tâm tới tên Băng Phượng Vương kia từ lâu. Hắn có Băng Phượng tôn sư nắm giữ mười hai đạo luân hồi. Trẫm cần nhận được những thứ đó!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Như vậy, chủ thượng nhất định phải sẽ rời khỏi Hàm Dương. Đó cũng không phải là sân nhà của Đại Trăn!
Lã Bất Vi cau mày nói.
Dù sao, tại sân nhà Đại Trăn, thực lực của Diêm Xuyên càng mạnh hơn. Nhưng nếu như ra ngoài, có bất trắc sẽ không tốt.
- Hoàn Đông Nam Châu và Đông Ngoại Châu liền nhau, không coi là khoảng cách. Huống hồ, Liên Thần căn bản không đi được!