Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1422 - Thiếu Hụt

Diêm Xuyên nhìn thiên địa phía xa, trịnh trọng gật đầu một cái:

- Thế giới cũ chứa muôn dân. Muôn dân mắc nợ thế giới cũ. Nhưng lúc này cũng không thể vì thế!

Chung Sơn nhíu mày suy nghĩ sâu sắc.

- Thế giới cũ đã là nhị thập trọng thiên. Mệnh Số chính là linh hồn của thế giới cũ. Nếu như thế giới cũ bị hủy diệt, Mệnh Số sẽ vĩnh viễn không có cách nào hợp thể được, vĩnh viễn không có cách nào siêu thoát, không có cách nào trường sinh bất tử. Chờ đợi nó, chính là bị hủy diệt trong vô cực!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Nhị thập trọng thiên thiên địa, tuy rằng thần dị. Nhưng nếu như muôn dân bị hủy diệt, vậy thì có tác dụng gì? Cuộc đời của ta tận sức với muôn dân. Muôn dân được sống, vậy là đủ rồi!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Nếu như Mệnh Số không buông tha thì sao?

- Mệnh Số mất đi bản thể thế giới cũ, tất nhiên sẽ thỏa hiệp với chúng ta. Nếu như thực sự không thể thỏa hiệp, vẫn muốn hủy diệt muôn dân, khi đó chúng ta lại toàn lực chiến đấu một trận đi. Tuy nhiên, mất đi thế giới cũ, mặc dù Mệnh Số là nhị thập trọng thiên, cũng sẽ dần dần suy yếu. Gần giống như một hồn phách bị mất thân thể, không có tinh khí cuồn cuộn tẩm bổ không dứt, chung sẽ càng ngày càng yếu! Khi đó, mặc dù đối mặt với Mệnh Số, chúng ta cũng có thể đánh một đòn!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Cố hết sức mình, nghe theo thiên mệnh!

Chung Sơn cuối cùng nói.

Diêm Xuyên cũng gật đầu một cái.

- Tuy nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của của chúng ta. Ta nghĩ trước tiên phải chuyển một nhóm sinh linh tới, xem hiệu quả thế nào đã!

Diêm Xuyên nói.

- Thu thập một nhóm các tộc!

Chung Sơn cũng gật đầu một cái.

Hai người nhanh chóng tiến vào thế giới cũ.

Tiếp theo, một hiệu lệnh truyền ra. Chủng tộc muôn dân di chuyển, tiến vào sống trong thế giới mới một thời gian.

Lúc này, Diêm Xuyên và Chung Sơn dĩ nhiên trở thành tín ngưỡng của bách tính trong thiên hạ.

Các chủng tộc lớn đều đưa một nhóm tử tôn đến đây, đồng thời thu thập các loại thực vật đưa vào thế giới mới.

Động tác cực nhanh. Chỉ trong mấy ngày tất cả đã di chuyển vào thế giới mới.

Bên trong thế giới mới, vẽ ra một khu vực dành cho sinh hoạt.

Tất cả đều tiến hành một cách có quy củ.

Mãi đến hai mươi ngày sau đã có tin tức không tốt truyền đến.

Trong một gian đại điện.

- Đại Đế, muỗi tộc, tầng thấp nhất của muỗi tộc ta đã chết hết rồi!

Một muỗi yêu khổ sở nói.

- Ồ?

Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống, nhanh chóng đi điều tra.

Khi Diêm Xuyên chạy tới, Chung Sơn đã ở trong khu vực của muỗi để dò xét.

- Thế nào?

Diêm Xuyên hỏi.

- Không ổn!

Chung Sơn cau mày nói.

- Sao vậy?

- Muỗi bình thường có tuổi thọ hai mươi ngày. Những muỗi ở chỗ này lại không có cách nào sinh sôi. Nói cách khác, không có cách nào sinh dục!

Chung Sơn nói.

- Tra rõ phụ nữ có thai trong các tộc!

Diêm Xuyên ra lệnh một tiếng.

Rất nhiều quan viên trợ giúp nhanh chóng kiểm tra.

- Báo, Đại Đế, hai mươi ngày nay Nhân tộc chúng ta có ba trăm nữ tử sinh dục. Nhưng đáng tiếc, trẻ con đều thành tử thai!

- Báo, Đại Đế, hai mươi ngày nay Hổ tộc chúng ta cũng như thế. Tất cả đều là tử thai!

- Báo, lang tộc tất cả đều là tử thai!

.........

......

...

Sau khi nghe bẩm báo một hồi, Diêm Xuyên và Chung Sơn lại yên lặng.

- Không có cách nào sinh ra đời sau trong thế giới mới này sao? Vậy còn dùng để làm gì?

Trên mặt Diêm Xuyên lộ ra một tia khó coi.

- Không có cách nào sinh ra đời sau? Tại sao? Ta nghĩ chủ yếu là không có cách nào sinh ra hồn phách. Toàn thế giới không có cách nào sinh ra hồn phách mới!

Chung Sơn cau mày nói.

- Thế giới mới sinh tử không được tuần hoàn. Âm dương không thể bổ sung?

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Đúng vậy, thế giới này vẫn có sự thiếu hụt lớn!

Chung Sơn gật đầu một cái.

- Trước hết để cho muôn dân có thể chuyển thế, hồn phách chết đi có thể lại chuyển thế, có thể mang bảy mươi hai luân hồi của thế giới cũ di chuyển lại đây!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Di chuyển luân hồi sao?

- Ta đi tìm Hoàng, hẳn có thể làm được!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Nhưng hồn phách chung quy còn có thể hồn phi phách tán. Khi đó, muôn dân sẽ càng ngày càng ít!

Chung Sơn lo lắng nói.

- Thế giới mới không có siêu năng lực sáng tạo, không có cách nào như thế giới cũ bên kia, sinh sôi liên tục. Thế giới cũ không chỉ sinh ra hồn phách mới tinh thuần, còn có thể sinh ra chủng tộc mới!

Diêm Xuyên cau mày nói.

- Trước tiên di chuyển luân hồi đã. Đây là biện pháp duy nhất bây giờ. Chờ luân hồi di chuyển, chúng ta lại xem thử thế nào?

Chung Sơn nói.

- Được!

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

Thế giới mới tồn tại sự thiếu hụt. Diêm Xuyên, Chung Sơn hi vọng khắc phục được tất cả thiếu hụt.

Thời gian không nhiều, Mệnh Số có thể phá được phong cấm của Hồng Quân bất cứ lúc nào.

Diêm Xuyên nhanh chóng đi tới cõi âm của thế giới cũ, đến Bất Tử Điện Nội Bắc Châu ngày xưa để tìm Hoàng.

Một đám đệ tử của Hoàng tất nhiên đã trở về.

Lúc này, nhìn thấy Diêm Xuyên đến, tất cả mọi người cung kính nói:

- Kính chào Diêm đế!

Tuy rằng sư tôn kính trọng, nhưng mọi người đều hiểu rõ, Diêm Xuyên cũng đang nỗ lực vì tính mạng của mình.

- Hoàng có ở đây không?

Diêm Xuyên hỏi.

- Có. Sư tôn đang ở trong điện!

Một đệ tử cung kính nói.

- Các ngươi lui ra đi. Ta muốn một mình đi gặp Hoàng!

- Vâng!

Mọi người lên tiếng trả lời.

Bên trong Bất Tử Điện, Hoàng cũng không hề bế quan tu luyện, mà quay mặt về phía một chiếc gương, lộ ra một tia cay đắng.

- Phụ thân, mẫu thân, lòng dạ các ngươi quá ngoan độc. Hóa ra ta sinh ra, chỉ vì hi sinh cho muôn dân!

Hoàng cay đắng nhìn mình trong gương.

- Nhạc nhi là bản thể của ta. Các người không nỡ bỏ, bởi vậy dùng không mạng chi hồn tạo ra ta. Ta chỉ là thế thân của Nhạc nhi, vì nàng gánh chịu tất cả lực lượng của các người, vì muôn dân, chuẩn bị hi sinh lừng lẫy? Ha ha!

Hoàng khổ sở nói.

- Ta vẫn rất nỗ lực, hi vọng nhận được sự thừa nhận của người khác, cũng nỗ lực làm được tốt nhất. Các người vì muôn dân mà hi sinh, ta kính nể. Nhưng ta cũng muốn được có một cuộc sống của chính ta. Ta không cần quá oanh oanh liệt liệt. Ta chỉ cần một cuộc sống bình thản, một cuộc sống chân thực! - Nhưng ta lại nhất định phải vì lý tưởng của các ngươi, hi sinh ta sao?

- Thập cửu trọng thiên sao? Ha ha, được thiên hạ kính ngưỡng sao? Ha ha, ta không cần. Ta thật sự không cần!

Trong mắt Hoàng xẹt qua một giọt nước mắt.

Cắn cắn môi, Hoàng nhìn mình trong gương, cuối cùng nở nụ cười cay đắng:

- Tuy rằng ta không cam lòng, nhưng mẫu thân, phụ thân, các người đã gửi gắm hi vọng lên người của ta. Ta sẽ đi làm. Nếu như ta hy sinh, ít nhất còn có Nhạc nhi. A, ít nhất còn có Nhạc nhi thay ta thương hắn!

Lau nước mắt, Hoàng hít sâu một cái, ngồi xuống.

Bởi vì Hoàng đã cảm nhận được ngoài điện có người đi tới.

Hoàng vung tay áo lớn một cái, thu hồi cái gương.

- Đi vào!

Trên mặt Hoàng đã biến thành vẻ lạnh lùng.

- Két!

Cửa đại điện mở ra, Diêm Xuyên tiến vào bên trong đại điện.

Bình Luận (0)
Comment