- Chư vị, Không biết tổn thương cấp dưới của ta, phá hư đại trận của ta, làm vỡ bia đá của ta là có ý gì?
Phía rừng trúc truyền đến âm thanh của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên chậm rãi bước tới biên giới rừng trúc rồi nhíu mày ngưng trọng nhìn về đám khách không mời mà tới này.
- Ô ô!
Đinh Ngũ Cốc miệng ngậm mũi thương ô ô cầu cứu.
- Lệ!
Trên bầu trời, Tiên hạc hạ cánh từ trên không trung xuống bên cạnh thiếu nữ.
Sắc mặt Diêm Xuyên khẽ động liền nhận ra được con Tiên hạc này. Nhưng mà Diễm Xuyên vẫn như cũ ngưng mắt nhìn về mọi người, không có chút buông lỏng nào.
- Tại hạ Văn Nhược! Gặp được chữ trên bia đá nên cũng muốn thử viết một chữ làm vỡ mất bia đá, vô cùng xin lỗi!
Văn Nhược tiên sinh trịnh trọng nói.
Một chữ 'tán' đã xóa đi thái độ kiêu ngạo của Văn Nhược tiên sinh, do đó giọng điệu của hắn khá lịch sự.
- Ta là Mặc Vũ Hề! Còn chưa thỉnh giáo.
Vũ Hề Thánh Nữ tò mò đánh giá Diêm Xuyên.
- Nói lời vô dụng với hắn làm gì. Tiểu tử, ngươi là ai? Còn có, còn không mau thả Đinh Ngũ Cốc ra!
Dương công tử vênh váo tự đắc nói.
Diêm Xuyên nhìn mọi người, nhưng mà cũng không để cho Hoắc Quang thả Đinh Ngũ Cốc ra.
- Ta là Diêm Xuyên, chư vị không báo mà đến là có ý gì?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Diêm Xuyên? Ngươi họ Diêm?
Ánh mắt Mặc Vũ Hề sáng lên.
- Hả?
Diêm Xuyên khẽ nhíu mày.
- Hôm đó, thấy ngươi có quen biết với người của Đại Hà tông, vậy Đại Hà tông Diêm Đào là gì của ngươi?
Mặc Vũ Hề hỏi.
- Diêm Đào?
Văn Nhược tiên sinh lập tức có chút kinh ngạc.
Diêm Xuyên híp mắt nhìn Mặc Vũ Hề rồi trầm giọng nói.
- Chính là gia phụ!
- Gia phụ? Khó trách, khó trách, hổ phụ không sinh khuyển tử, quả nhiên là không sai. Ngày xưa Thiên Thu đại hội, Diêm Đào một mình chiến tám phương, đứng ngạo nghễ trước quần hùng. Ngày đó Văn Nhược may mắn thấy qua, cả đời Văn Nhược kính phục rất ít người mà Diên Đào lại là người thứ nhất. Nguyên lại là hậu sinh của Diêm Đào!
Văn Nhược tiên sinh lập tức cảm thán nói.
- Tất cả những tổn thất mà chùng ta tạo ra ta sẽ bối thường, không biết có thể thả Đinh Ngũ Cốc hay không?
Mặc Vũ Hề cười nói.
Diêm Xuyên nhìn về Mặc Vũ Hề rồi hơi trầm mặc. Hắn có thể cảm nhận được Mặc Vũ Hề đang bày tỏ lòng tốt. Dù sao, chỉ cần tên thuộc hạ phá trận vừa rồi cũng có thể dễ dàng cứu được tên lùn kia. Nhưng mà nàng lại không làm như vậy thì rõ ràng là không muốn trở mặt.
Đương nhiên, lúc trước hắn không để cho Hoắc Quang giết chết tên lùn này cũng là không muốn làm cho sự tình rắc rối thêm, mọi việc đều nên lưu lại một đường lui.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng gật gật đầu rồi phất tay với Hoắc Quang.
- Vâng!
Xa xa Hoắc Quang và Lưu Cẩn lập tức ứng tiếng.
- Vù vù!
Trường thương rút ra khỏi miêng Đinh Ngũ Cốc thì Hoắc Quang và Lưu Cẩn lập tức lui lại.
- Ối a a a, khốn nạn, ta phải giết các ngươi!
Đinh Ngũ Cốc có được tự do liền nổi trận lôi đình. Hắn tùy tiện lầy một viên quả cầu màu đen ra chuẩn bị tiếp tục ra tay.
- Đinh Ngũ Cốc!
Mặc Vũ Hề lạnh lùng quở trách.
Xa xa Đinh Ngũ Cốc liền giật mình một cái rồi lập tức xoay đầu.
- Thánh Nữ, bọn hắn làm nhục ta, ta muốn bọn hắn chết, ta muốn bọn hắn chết!
Đinh Ngũ Cốc oán hận nói.
- Làm càn!
Thanh Long tức giận quát lên một tiếng.
Một cỗ khí tức mạnh mẽ bắn thẳng về Đinh Ngũ Cốc để cho toàn thân hắn run lên, sau khi giật mình một cái thì tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đinh Ngũ Cốc oán độc nhìn chúng tướng sĩ một vòng rồi hít vào một hơi thật sâu mới bình phục được tâm tình.
- Vâng! Tuân lệnh Thánh Nữ!
Đinh Ngũ Cốc không cam lòng nói.
- Ừ!
Mặc Vũ Hề gật gật đầu rồi cũng không nhìn hắn.
Nhưng mà sắc mặt Đinh Ngũ Cốc nhìn về chúng tướng sĩ vẫn âm trầm như trước.
- Vương gia, bọn hắn sắp không xong!
Xa xa Hoắc Quang lập tức kêu lên.
Chúng tướng sĩ băng bó vết thương, trong đó có năm tên tiểu tướng được bao vây ở giữa, năm tên tiểu tướng này chình là bị trúng độc trong khí đen của Đinh Ngũ Cốc, toàn thân trở thành đen kịt, liên tục rung rung.
Mí mắt Diêm Xuyên nhảy lên nói:
- Mặc Vũ Hề, thực hiện lời hứa của ngươi!
Diêm Xuyên hiểu một ít thuật Phong Thủy nhưng mà vì tu vi quá thấp nên nhất thời không có cách nào giải độc.
- Đinh Ngũ Cốc, giải độc cho bọn hắn!
Mặc Vũ Hề nói với tên lùn.
- Ta không hiểu, lần này ta chịu nhục lớn, bởi vì Thánh Nữ mở miệng ta có thể không truy cứu tiếp. Nhưng để cho ta cứu bọn hắn? Đừng hòng!
Ánh mắt Đinh Ngũ Cốc oán độc nói.
- Đinh Ngũ Cốc!
Mặc Vũ Hề lạnh nhạt nói.
- Thánh Nữ, ta không phải thuộc hạ của ngươi. Lần này các ngươi tiến vào Phong Thủy trận còn phải dựa vào ta. Vì mấy con kiến hôi mà ngươi sẽ không chú ý đến cảm nhận của ta sao? Ta sẽ không cứu, trừ khi ta chết!
Đinh Ngũ Cốc lạnh giọng nói. Nói xong hắn lạnh lùng nhìn về phía Diêm Xuyên với vẻ mặt khinh thường. Đi vào Phong Thủy trận còn cần một Phong Thủy sư như hắn. Hắn tin tưởng Mặc Vũ Hề sẽ không dám làm gì mình.
Mặc Vũ Hề nhăn mày lại rồi cuối cùng khẽ thở dài nói:
- Thanh Long, ngươi đến xem có thể có biện pháp cứu không!
Một câu của Mặc Vũ Hề cũng đã bày tỏ ra lập trường của nàng, thà rằng đắc tội với Diêm Xuyên cũng không muốn ở vào lúc mấu chốt này đặc tội với Đinh Ngũ Cốc.
Diêm Xuyên cũng không nói gì mà chỉ đi tới nhìn năm tên tiểu tướng.
Một đạo ánh sáng màu xanh trong tay Thanh Long rót vào trong cơ thể một tên tiểu tướng. Nhưng mà, toàn thân tên tiểu tướng kia vẫn rung rung, khuôn mặt vẫn là màu đen như trước. - Thánh Nữ!
Thanh Long lắc đầu tỏ vẻ không có cách nào giải độc.
- Vô dụng thôi, đây là Phong Thủy sát độc. Đã đi vào tâm mạch mà ngươi không hiểu Phong Thủy thì không thể giải được!
Đinh Ngũ Cốc khinh thường nói với Thanh Long.
- Vương gia!
Chúng tướng sĩ đều hướng về phái Diêm Xuyên bái lạy.
Năm tên tiểu tướng này vì ủng hộ hắn mà chết cho nên Diêm Xuyên tất nhiên sẽ không bỏ mặc không quản.
Hắn lật tay, Lưu Cẩn lập tức đưa lên chiếc bút lông ngọc bích rồi sau đó đưa lên nghiên mực.
Thấm bút vào mực, Diêm Xuyên rất nhanh liền bắt đầu viết lên trên trán năm người kia.
Bút lông ngọc bích vừa ra thì xa xa ánh mắt của Văn Nhược tiên sinh sáng lên.
- Bút này? Kém như vậy, không có khả năng viết ra được một chữ ngang ngược lúc trước!
Văn Nhược tiên sinh lắc đầu nói. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Diêm Xuyên không để ý mà rất nhanh bắt đầu viết.
Trong lúc bút viết xuống thì gió nhẹ lập tức nổi lên bốn phía, từng trận lưu quang (ánh sáng lấp lánh) màu xanh hiện ra rồi dũng mãnh đi vào trong cơ thể năm người. - 'Thanh' 'Thanh'...
Hắn viết liền năm chữ thanh. Từng trận lưu quang màu xanh bao phủ lấy cơ thể của năm người đang trúng độc.
- Thật sự là hắn viết sao? Nguyên lại thật sự là chữ của hắn!
Xa xa Văn Nhược tiên sinh sợ hãi thán phục nói.
Trong lúc sợ hãi thán phục thì Văn Nhược tiên sinh cũng nhất thời lộ ra sự đắng chát. Hắn nhìn bóng lưng của thiếu niên non nớt kia thì dường như có một loại cảm giác là luyện chữ trước kia của mình quá cẩu thả.
Diêm công tử ghen ghét nhìn về Diêm Xuyên nói:
- Chữ? Tiểu đạo mà thôi!
Đinh Ngũ Cốc cũng oán hận nhìn.
- Vương gia, bọn hắn sẽ không sao chứ?
Hoắc Quang lo lắng hỏi.
Diêm Xuyên đưa bút lông cho Lưu Cẩn rồi hít sâu một hơi nói:
- Không rõ lắm, xem vào tạo hóa thôi. Chữ của ta chỉ có thể thanh lọc đi một bộ phần sát độc. Bộ phận còn dư lại thì phải nhìn vào chính bọn hắn rồi, trông coi nơi này không nên động vào thân thể bọn hắn! - Vâng!
Chúng tướng sĩ lập tức ứng tiếng.
- Hoắc Quang lưu lại, chữa trị vết thương cho mọi người!
Diêm Xuyên nhìn về Hoắc Quang nói.
- Vâng!
Hoắc Quang liền ứng tiếng.
Không chỉ chữa trị vết thương cho mọi người mà quan trọng hơn là ổn định lòng quân, Hoắc Quang liền hiểu.
Diêm Xuyên đứng dậy màng theo Lưu Cẩn đi về phía mọi người.
- Chư vị đi vào tệ xá nói chuyện a!
Diêm Xuyên nói với đám người Mặc Vũ Hề.
- Ừ!
Mặc Vũ Hề gật gật đầu.
Văn Nhược tiên sinh nhìn về phía Diêm Xuyên thì nhất thời lộ ra sự hổ thẹn.
Dương công tử thì khinh thường mà Đinh Ngũ Cốc lại là oán độc.
- Tiểu Hạc nhi, ngươi tự đi chơi đi, đợi lát nữa tới tìm ta!
Mặc Vũ Hề nói với Tiên hạc.
- Lệ!
Tiên hạc gật gật đầu rồi khẽ vỗ cánh bay lên trên trời cao.
Mọi người đi theo Diêm Xuyên vào rừng trúc rồi rất nhanh liền đi vào một gian nhà trúc.
Bốn phía nhà trúc lại vẫn là sương trắng tràn ngập, lúc trước Thanh Long phá vỡ trận pháp lại đang chậm rãi phục hồi như cũ.
Bên trong nhà trúc, Diêm Xuyên ngồi ở chủ vị (vị trí chủ nhà). Văn Nhược tiên sinh, Dương công tử, Đinh Ngũ Cốc, Mặc Vũ Hề bốn người đều ngồi xuống. Còn lại bốn tên thuộc hạ của Mặc Vũ Hề thì đều đứng sau lưng nàng.
Một đám tạp dịch rất nhanh dâng trà lên.
Một đám tạp dịch rất nhanh dâng trà lên.
- Chư vị, mời!
Diêm Xuyên khách sáo nói.
Mọi người đều gật gật đầu. Dương công tử uống một hớp.
- Phụt!
- Trà gì đây!
Dương công tử khó chịu nhổ ra nước trà.
- Phụt! Đúng vậy a, nước gì đây? So với nước rửa chân của lão tử cũng không bằng.
Đinh Ngũ Cốc cũng nhổ nước trà ra rồi mắng.
Diêm Xuyên chỉ nhàn nhạt liếc về hai người, thần sắc cũng không động, cũng không có mở lời.
Sắc mặt Lưu Cẩn đứng một bên Diêm Xuyên thì khó coi đến cực điểm.
Lông mày Mặc Vũ Hề chau lên, nàng cũng không nhiều lời.
Chỉ có Văn Nhược tiên sinh là hơi xin lỗi nói:
- Vị này là con trai của Mão Nhật Đạo Quân, Dương Chí Cửu công tử. Lúc trước xẩy ra hiểu lầm chình là Đinh Ngũ Cốc, là một Phong Thủy sư!
- Con trai của Đạo Quân?
Thần sắc Diêm Xuyên hơi động rồi nhẹ nhàng gật gật đầu.
Dương Chí Cửu cao cao tại thượng mà nhìn Diêm Xuyên.
- Chư vị đến đây sẽ không phải chỉ là vì chữ của ta a. Không biết chư vị có mục đích gì, xin cứ nói rõ!
Diêm Xuyên nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh nói.
Người ta kính Diêm Xuyên một xích (0,33m), Diêm Xuyên kính lại hắn một trượng. Đối với Văn Nhược tiên sinh thì Diêm Xuyên khá lịch sự!
- Trước tiên, ta muốn hỏi một chút, trận pháp mà ngươi bố trí ở bốn phía núi rừng này là Phong Thủy trận pháp?
Văn Nhược tiên sinh hiếu kỳ nói.
- Đúng vậy, là một Phong Thủy trận pháp thô thiển mà thôi, không có nhiều uy lực lắm!
Diêm Xuyên cũng không có phản bác.
- Không thể nào, đó không thể nào là Phong Thủy trận pháp, vì sao ta không cảm thấy được Phong Thủy chi nguyên?
Đinh Ngũ Cốc lập tức không tin kêu lên.
Diêm Xuyên nhìn Đinh Ngũ Cốc cũng không để ý đến hắn.
- Có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?
Văn Nhược tiên sinh hiếu kỳ nói.
Diêm Xuyên gật gật đầu nói:
- Trận này là một ẩn trận. Phong Thủy chi nguyên ở sâu trong lòng đất mà không phải bên ngoài. Không phải là Phong Thủy sư chính thức thì không thể cảm giác được! - Tiểu tử, ngươi nói gì, ý của ngươi là Phong Thủy sư này của ta là giả sao?
Đinh Ngũ Cốc lập tức phẫn nộ kêu lên.
Diêm Xuyên giống như cười mà không cười cũng không để ý đến hắn.
- Tiểu tử ngươi nói rõ cho ta!
Đinh Ngũ Cốc tức giận nói.
- Đinh Ngũ Cốc!
Mặc Vũ Hề không nhịn được mà nói.
Đinh Ngũ Cốc đành bất đắc dĩ chỉ có thể oán hận nhìn Diêm Xuyên.
- Là thế này, chúng ta muốn đi vào cái Phong Thủy trận ở phía nam kia. Nhưng mà những ngày này, từ trên không vẫn không thể tìm được phương pháp bay vào, vì vậy chúng ta muốn đi vào từ trên mặt đất. Cho nên ta hy vọng có thể tìm được một người dẫn đường tốt ở phụ cận, mà Thánh Nữ lại nói ngươi hiểu một ít Phong Thủy, đây là việc không thể tốt hơn. Vì vậy, ta muốn thỉnh ngươi dẫn đường!
Văn Nhược tiên sinh nói.
- Dẫn đường? Đi vào Phong Thủy trận cỡ lớn ở phía nam kia?
Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại.
- Thế nào, ngươi không muốn?
Âm thanh lạnh lùng của Dương Chí Cửu vang lên.
Diêm Xuyên hơi trầm mặc, đầu ngón tay hơi vuốt ve tay ghế.
- Ngươi có thể nhận ra Long mạch cho nên có thể hiểu một ít về Phong Thủy. Chỉ cần ngươi có thể đưa bọn ta đi vào thì ngươi muốn gì ta cũng sẽ cố gắng tìm đến cho ngươi!
Mặc Vũ Hề cũng mở miệng nói.
Diêm Xuyên nhìn mọi người rồi cuối cùng thở sâu gật đầu nói:
- Có thể!
- Vương gia!
Lưu Cẩn lập tức cả kinh kêu lên.
Phải biết rằng, Phong Cấm Sâm Lâm chính là tử địa, làm sao có thể đi vào?
- Không cần nhiều lời, ta đều đã có ý định!
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
- Vâng!
Sắc mặt Lưu Cẩn khó coi nói.
- Ta nghĩ, hiện tại tiến vào Phong Thủy trận cỡ lớn kia không chỉ có chúng ta a!
Diêm Xuyên nhàn nhạt hỏi.
- Đúng vậy, ngày 9 tháng 9, chín sao liên tiếp. Đại lượng khí tức của âm phủ sẽ tiến vào dương gian, mà Phong Thủy trận càng là nơi liên quan đên âm dương hai giới, cho nên nơi đây sẽ là nơi đứng mũi chịu sào. Hơn nữa Phong Thủy trận này không có ai chủ trì thì tất nhiên sẽ bị trùng kích tan vỡ. Bốn phía có rất nhiều tông môn đã tới, theo ta nhìn thấy cũng đã không ít hơn mười nhóm rồi. Ai cũng dự đoán được vật ở bên trong.
Mặc Vũ Hề gật gật đầu nói.
- Hả? Vật gì?
Diêm Xuyên nghi ngờ hỏi.
- Tiểu tử, đây không phải là thứ ngươi có thể nhúng chàm, làm dẫn đường thật tốt là được!
Dương Chí Cửu khinh thường nói.
Diêm Xuyên liền mỉm cười nói:
- Dẫn đường cho các ngươi cũng được. Nhưng mà ta có một điều kiện!
- Hả?
Mặc Vũ Hề cười nhìn về Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên trịnh trọng nói:
- Ta muốn cùng dẫn theo đại quân đi vào! Hơn nữa một đường đi qua, trừ những yêu thú mà các ngươi muốn ăn ra thì bất kể là dã thú hay yêu thú nào đánh được đều cho người của ta ăn tu luyện! - Ăn chết các ngươi!
Dương Chí Cửu khinh thường nói.
- Cấp thấp yêu thú đối với chúng ta thì vô dụng, cho ngươi cũng tốt!
Mặc Vũ Hề cười nói.
- Chư vị tạm thời nghỉ ngơi trước một đêm, ta đi xem thương thế của thuộc hạ. Sáng sớm ngày mai xuất phát, được chứ?
Diêm Xuyên hỏi.
- Ừ!
Mọi ngươi gật gật đầu.
- Lưu Cẩn, an bài nhà trúc cho chư vị!
Diêm Xuyên nói với Lưu Cẩn.
- Vâng!
Lưu Cẩn ứng tiếng.
An bàn nhà trúc xong thì Lưu Cẩn liền theo Diêm Xuyên lần nữa đi về phía quân doanh.
- Một phàm nhân, mang theo mấy ngàn phàm nhân cùng đi? Hắn điên rồi!
Dương Chí Cửu khinh thường nói.
- Dẫn theo nhiều người cũng tốt. Phong Thủy trận vô cùng hung hiểm, mấy vạn người kia đi vào cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi!
Ánh mắt Đinh Ngũ Cốc âm hàn nói.
- Cũng đúng, dù sao thì bọn phàm nhân này có chết cũng không tiếc!
Dương Chí Cửu nở nụ cười nói.
- Văn Nhược tiên sinh, ngươi cảm thấy Diêm Xuyên này như thế nào?
Trong mắt Mặc Vũ Hề hiện lên một tia sáng hỏi.
- Không cúi đầu không lên tiếng, không phải là người bình thường!
Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu nói.
- Vậy ngươi xem hắn có tư cách trở thành tùy tùng của ta không?
Mặc Vũ Hề cười hỏi.
- Liền hắn?
Dương Chí Cửu khinh thường nói.
Văn Nhược tiên sinh hơi nhíu mày nói:
- Tùy tùng của Thánh Nữ thì cả đời chỉ có thể tận hiến cho Thánh Nữ. Nhưng mà ta quan sát người này tuy rằng mặt ngoài bình thản nhưng lại có sẵn sự ngông nghênh, rất khó cam tâm cúi người một thời gian dài! - Ta chính là ưa thích ngông nghênh đấy. Ta muốn nhìn hắn có bao nhiêu năng lực, nếu thật sự như suy nghĩ của ta thì ta cũng không ngại tốn một ít thủ đoạn. Người của ta đều phải là nhân trung chi long!
Mặc Vũ Hề tự tin nói.
- Vũ Hề, ngươi nhìn lầm rồi. Hắn chỉ là một phàm nhân, chỉ có tu vi Lực cảnh mà thôi!
Dương Chí Cửu lập tức phản đối nói.
Đinh Ngũ Cốc nhìn xa xa bóng lưng Diêm Xuyên rời đi, trong mắt hắn hiện ra một tia ghen ghét và oán hận.
Vắn Nhược tiên sinh đành cười khổ. Tuy hắn kính nể phụ thân Diêm Xuyên nhưng lúc này cũng không nên nói leo vào.
Quân doanh!
Chúng tướng sĩ đều điều tức dưỡng thương và cùng nhau che chở cho năm tên tiểu tướng bị trúng độc ở trung tâm.
Năm tên tiểu tướng có ba tên đã tỉnh lại, khí đen trên mặt cũng dần dần tiêu tán. Mà hai người khác thì đồng tử càng lúc càng lớn, cho đến khi không có một tiếng động nào. - Nhị Ngưu! Đại Xuyên Tử!
Đám tướng sĩ đau buồn khóc rống lên.
- Vương gia!
Hoắc Quang xoa xoa con mắt đã đỏ lên rồi cắn chặt răng nhìn về Diêm Xuyên nói.
Diêm Xuyên nhìn hai tên tiểu tướng chết đi thì sắc mặt hắn lạnh như băng, lệ khí trong mắt bắn ra bốn phía.
- Vương gia, Nhị Ngưu cùng với Đại Xuyên Tử chết thật oan uổng. Hung thủ kia, hung thủ kia...!
Hoắc Quang siết chặt nắm đấm, cắn răng nói.
Nếu như chết ở chiến trường thì Hoắc Quang cũng không có nỗi buồn lớn như vậy bời vì đó là sứ mạng của quân nhân!
Bây giờ lại không hiểu mà chết, hung thủ thì đang ở ngay chỗ này nhưng lại không có cách nào báo thù để cho mọi người sao có thể không giận, sao có thể không hận đây? - Đưa bọn hắn hậu táng (an táng long trọng)!
Âm thanh lạnh lùng của Diêm Xuyên vang lên.
- Vâng!
Mọi người đều ứng tiếng.
- Việc này ta sẽ không để yên! Còn có nhiều thời gian!
Anh mắt Diêm Xuyên lãnh leo bắn ra một tia sát ý.
Hoắc Quang giật mình một cái rồi lập tức cảm kích nhìn về phía Diêm Xuyên nói:
- Vâng!
Mọi người cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì sát khí của Diêm Xuyên đã nói ra tất cả.