- Tại xung quanh Đại Hà Tông chỉ có ta, phong chủ của ba phong, thêm Đoạn Tam Thuật nữa là năm người! Cũng chỉ được năm người mà thôi.
Phùng Thái Nhiên nói.
- Điều này ta hiểu, hiện tại Đại Hà Tông có năm Thần Cảnh, nhưng bọn họ đâu?
Diêm Xuyên đổ một chén rượu, cười nói.
- Tam U Tông cũng có năm Thần Cảnh, hơn nữa đều ở trong vòng tông môn, tính ra đã là mười lăm người, còn có Ngự Yêu Tông cũng sở hữu bốn Thần Cảnh, Đại Hà Tông ta làm sao có thể diệt trừ tận gốc bọn họ?
Phùng Thái Nhiên không giải thích được, nói.
- Đây chẳng phải nguyên nhân ta muốn tìm ngươi nói chuyện sao? Bọn họ có mười chín Thần Cảnh, vậy thì sao chứ?
Diêm Xuyên cười nói.
- Úc?
- Ta đã nghiên cứu qua đại trận thủ sơn của Đại Hà Tông, vì sao không bỏ ra bố trí tại Vô Ưu Thành?
Diêm Xuyên cười nói.
- Bỏ ra? Làm sao được? Đó là cơ mật quan trọng nhất của Đại Hà Tông ta, mặc dù trong tông cũng không mở ra hoàn toàn, làm sao có thể bố trí ở chỗ này? Một khi bị bốn tông kia nghiên cứu được kỳ diệu bên trong, Đại Hà Tông ta chẳng phải không còn một tầng bảo vệ cuối cùng gì sao?
Phùng Thái Nhiên nhất thời lắc đầu, nói.
- Ha ha ha, cũng không phải, một tầng bảo hộ cuối cùng? Vì sao phải phòng vệ? Nhổ tận gốc những tông môn kia rồi, còn phải bảo vệ gì nữa? Huống hồ, biện pháp phòng thủ tốt nhất cũng không phải những trận pháp này, biện pháp phòng thủ tốt nhất chính là cường thịnh, khi bản thân mình cường thịnh rồi, còn ai dám đến xâm phạm?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Hai mắt Phùng Thái Nhiên híp lại, tựa hồ có chút suy nghĩ.
- Đại trận thủ sơn của Đại Hà Tông bao phủ cả Vô Ưu Thành, không chỉ có chúng ta, ngươi còn nói bốn tông khác cùng bố trí trận pháp cực mạnh của bọn họ trên bầu trời Vô Ưu Thành, khiến Vô ưu Thành có được phòng ngự cực mạnh.
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vì sao phải như vậy?
Phùng Thái Nhiên không giải thích được, nói.
- Phòng ngự cực mạnh, không chỉ có phòng ngự bên ngoài, đồng dạng cũng là phòng ngự bên trong, đến thời cơ thích hợp, vây khốn chư hùng, tru sát toàn bộ!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ngươi muốn giết bọn hắn tại trong Vô Ưu Thành?
Phùng Thái Nhiên kinh ngạc nói.
- Không sai!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Thế nhưng…
Phùng Thái Nhiên nhíu mày.
- Yên tâm, ta đã có mai phục, đến lúc đó sẽ có đủ Thần Cảnh!
Diêm Xuyên mỉm cười nói.
- Ngươi thực điên cuồng!
Sắc mặt Phùng Thái Nhiên phức tạp, nói.
- A?
- Có điều, ta thích, ha ha ha!
Phùng Thái Nhiên bỗng nhiên nở nụ cười.
Sắc mặt Diêm Xuyên thoáng chậm xuống.
- Ta biết, nếu ngươi đã nói ra lời này, khẳng định đã cân nhắc và làm sẵn bố trí, ngươi nói đi, phải làm như thế nào?
Phùng Thái Nhiên cười nói.
- Thời gian đại khái vào một năm sau, thế nên hiện tại bắt đầu, chuyện thứ nhất là phái đên tử trong tông lặng lẽ triệu hồi toàn bộ đệ tử đời thứ nhất, nhớ phải hành động lặng lẽ!
Diêm Xuyên cười, nói.
- Có tám đệ tử đời thứ nhất đang tản du tại bên ngoài, nhưng vị tất có thể triệu hồi toàn bộ bọn họ trở về! Có một vài người, ta thậm chí không biết họ đi đến nơi nào nữa!
Phùng Thái Nhiên nhíu mày, nói.
- Có thể trở về được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đế lúc đó thì nói cho họ biết trong tông đến lúc sinh tử tồn vong, nhất định phải trở lại!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Được!
Phùng Thái Nhiên gật đầu.
- Chuyện thứu hai, ngươi đi liên hệ tông chủ các tông, bố trận tại Vô Ưu Thành.
Diêm Xuyên cười nói.
- Bố trận? Có lý do gì mới được.
- Mấy ngày trước, Vô Ưu Thành cuồn cuộn thiên lôi, thiếu chút nữa đánh xuống thiên phạt, đây chính là cớ, cần phải thủ vệ Vô Ưu Thành, lấy cớ này cũng đủ rồi!
Diêm Xuyên tự tin nói.
- Nhưng bọn họ cũng không có khả năng "Vô tư" được như ta, bọn họ không có khả năng đều tự bố trí toàn bộ đại trận thủ sơn của mình.
Phùng Thái Nhiên ngẫm lại, nói.
- Vậy không phải rất tốt sao?
Diêm Xuyên cười nói.
- Ách, cũng đúng, ha ha ha!
Phùng Thái Nhiên cười nói.
- Nhưng đến lúc đó, cho dù có trận pháp, Đại Hà Tông ta cũng cật lực vô cùng, so sánh lực lượng cao giai, chúng ta kém hơn bốn tông khác rất nhiều!
Phùng Thái Nhiên trầm giọng nói.
- Sao? Ha ha, yên tâm đi, ta sẽ có biện pháp!
Diêm Xuyên cười nói.
- A?
Phùng Thái Nhiên hiếu kỳ, nói.
- Chuyện này qua vài ngày nữa sẽ biết! Chờ đến lúc đó rồi xem đi!
Diêm Xuyên nói.
- Được!
Phùng Thái Nhiên gật đầu.
- Còn nữa, chỗ linh thạch có được khi tiêu diệt Nhật Nguyệt Minh chỉ đủ chống đỡ cho bốn vạn đại quân trong mấy tháng, ta chiêu binh cũng phải mất hai năm, chỗ linh thạch còn thiếu phải nhờ Đại Hà Tông!
Diêm Xuyên cười nói.
- Ta biết chắc ngươi sẽ nói tới chỗ này, bốn vạn đại quân, một tháng tiêu tốn bốn trăm linh thạch thượng phậm, con số này quá kinh khủng rồi, không hiểu sao ngươi tuyển nhận nhiều binh như vậy?
Phùng Thái Nhiên nhíu mày nói.
- Tự ta có chỗ sử dụng, hơn nữa ta còn ngại ít nữa đây!
Diêm Xuyên lắc đầu.
- Ngại ít?
Phùng Thái Nhiên không biết nói gì hơn.
- Yên tâm đi, chờ một năm sau, Vô Ưu Thành sẽ là của chúng ta, khi đó không phải quá lo lắng về linh thạch như hiện tại nữa!
Diêm Xuyên nói.
Phùng Thái Nhiên lại không biết nói gì.
- Được rồi, chỗ linh thạch này do ta bỏ ra!
Phùng Thái Nhiên gật đầu, nói.
- Chưởng môn thật rộng rãi, ta kính ngươi một chén!
Diêm Xuyên nâng chén cười nói.
Phùng Thái Nhiên cười khổ, cụng chén với Diêm Xuyên.
- Không phải ta rộng rãi, đây là vì ta rất xem trọng ngươi!
Phùng Thái Nhiên cười nói.
- A?
- Ta hiểu được, tông môn muốn lớn mạnh, không chỉ yêu cầu về cường giả, càng cần phải có người đại khí phách, tuy rằng tuổi tác ngươi không lớn, nhưng ta thấy được trên người ngươi có một cỗ đại khí phách, phụ thân của ngươi không so được với ngươi, ta tin tưởng ngươi, thậm chí chờ khi ngươi đạt tới Thần Cảnh, ta sẽ truyền chức vị chưởng môn cho ngươi.
Phùng Thái Nhiên trịnh trọng nói.
- Truyền cho ta?
Diêm Xuyên hơi bất ngờ, chuyện này nói ra cũng quá sớm đi.
- Đúng vậy, truyền cho ngươi, ta không biết ngươi chiêu binh nhiều như vậy làm gì, nhưng ta biết chắc ngươi còn có dự định khác, ánh mắt của ngươi còn xa hơn ta, Đại Hà Tông ở trong tay ngươi sẽ phát triển lớn mạnh, ta sẽ chống đỡ cho ngươi!
Phùng Thái Nhiên trịnh trọng nói.
Diêm Xuyên nhìn Phùng Thái Nhiên, thoáng trầm mặc một trận, cuối cùng gật đầu.
Hai người không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi trước Diêm Vương Điện, quan sát toàn cảnh Vô Ưu Thành.
Yến kinh, Tinh La sơn trang! Cốc trong cốc!
- Gia gia, yêu thú, thật nhiều yêu thú!
Dịch Lâm hưng phấn kêu lên.
Dịch Phong mỉm cười nói:
- Trước mang theo mấy thứ này xuống phía dưới, đừng nên quấy rối ta!
- Úc, được!
Dịch Lâm hưng phấn rời đi.
Tiểu đình bên hồ, chỉ có hai người Dịch Phong và Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn nhìn một bàn cờ bên trong đình.
- Đây là tông thể bàn cờ khi trước Vương hạ?
Lưu Cẩn hiếu kỳ nói.
- Không sai, mấy ngày nay có chút nhàn rỗi, ta liền nghiên cứu bàn cờ này, cờ đạo của Vương tràn ngập một cỗ khí thế quân lâm mthieen hạ, không thể tưởng tượng được! Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Dịch Phong cảm thán nói.
- Mấy ngày này lão thái sư khẳng định khổ cực rồi!
Lưu Cẩn cười nói.