Bạch Đế Thiên vẫn một mực không quan tâm hơn thua a, vì sao khi nhìn thấy khối ngọc bội này lại để ý như vậy?
Bạch Đế Thiên nhẹ nhàng sờ sờ ngọc bội, trong mắt hiện lên một tia tư niệm, một tia nghi ngờ, một tia kinh ngạc.
Thò tay, cũng lấy ra một khối ngọc bội từ trong lòng ngực.
Thấy khối ngọc bội này, Tả Vô Chu nhất thời đoán được đại khái, tự nhiên không dám lại chen miệng.
Chất liệu của hai khối ngọc bội không khác nhau lắm, Bạch Đế Thiên đem hai khối ngọc bội tựa vào nhau.
- Hô!
Kín kẽ! Ghép lại được.
Bạch Đế Thiên trong mắt âm tình bất định, sau đó, Bạch Đế Thiên lạnh lùng nhìn về phía Thanh Long.
- Đây là đồ phỏng chế?
Bạch Đế Thiên trầm giọng nói.
- Đúng vậy, là công tử mới vừa điêu khắc mà thành!
Thanh Long gật đầu.
- Mới vừa điêu khắc mà thành? Diêm Xuyên làm thế nào mà biết khối ngọc bội này?
Bạch Đế Thiên trầm giọng nói.
- Tại hạ không biết, nhưng công tử để cho ta mang cho ngươi một câu!
Thanh Long hít sâu một cái nói.
- Nói!
- Ta Diêm Xuyên, ở Đông Phương điện Cự Lộc thành xin đợi đại giá!
Thanh Long không sót một chữ mà thuật lại.
- Cự Lộc thành, Đông Phương điện?
Bạch Đế Thiên trong mắt một trận âm tình biến ảo.
- Tiền bối, Đồ này đã đưa đến rồi, ta cũng phải đi trở về, cáo từ!
Thanh Long thẳng thắn nói.
Vừa nói xong, Thanh Long bước từng bước đi ra đại điện.
Tả Vô Chu há mồm muốn nói, nhưng lời mới đến khóe miệng thì lại nuốt xuống.
Bạch Đế Thiên hoàn toàn đắm chìm ở trong hai khối ngọc bội, nhìn ngọc bội, trong mắt hiện lên từng đợt chua xót.
------
- Ha ha ha, thật tốt quá, chúng ta lại có thể chạy thoát từ trong tay đám bại hoại kia!
- Đế Thiên, dùng cái ngọc bội này làm chứng, chúng ta vĩnh viễn, bất ly bất khí! Có được hay không?
- Không cần, ta mới không cần pháp bảo kia, cái gì tiên khí, thần khí, cũng không sánh bằng ngọc bội của ta đây!
- Đế Thiên, ta không biết, hu hu, tại sao lúc này mới phát hiện, ta làm sao lại mang thai rồi? Làm sao bây giờ?
- Đế Thiên, không cần, không có ngươi, ta thành tiên có ý nghĩa gì?
...
...
...
--------
Từng màn Kiếp trước xẹt qua trong đầu, nhìn ngọc bội, Bạch Đế Thiên nhất thời có chút ngây dại, thậm chí, hai mắt đã khẽ ươn ướt.
Một bên Tả Vô Chu vốn là tò mò muốn hỏi thăm, nhưng thấy một màn như vậy, nhất thời muốn nói cái gì cũng nuốt xuống rồi, xoay người, lặng lẽ rời đi đại điện.
---------------
Thanh Long rời đi chỗ ở của Hổ tộc. Hướng về Cự Lộc thành mà nhanh chóng bay đi.
Mà xa xa cách chỗ ở Hổ tộc, trong một ngọn núi.
Vương Chu, kẻ đã đấu đàn cùng Mạnh Dung Dung trước đó không lâu, mang theo mười đại yêu, cau mày nhìn.
- Hắn tìm đến Bạch Đế Thiên làm gì?
Vương Chu cau mày suy tư.
- Vương đại nhân, làm sao bây giờ?
Một tên đại yêu cau mày nói.
- Nhiệm vụ mà chủ thượng nhắn nhủ, chúng ta nhất định phải hoàn thành, nhất định phải thu phục toàn bộ Hổ tộc, Bạch Đế Thiên?
Vương Chu cau mày suy tư.
- Đại nhân, chuẩn bị làm như thế nào?
- Văn không được, vậy thì võ, đem Bạch Đế Thiên cầm nã, Hổ tộc nhất định có thể thu phục!
Vương Chu trầm giọng nói.
- Vậy chúng ta liền động thủ ngay bây giờ?
Một tên đại yêu nghi ngờ hỏi.
Vương Chu lắc lắc đầu nói:
- Chờ một chút, nơi này dù sao cũng là chỗ ở của Hổ tộc, vạn nhất để Bạch Đế Thiên chạy thoát, liền thất bại trong gang tấc rồi, chờ một chút!
- Dạ!
----------------
Cự Lộc thành, Dung điện!
Dịch Phong một mình đối chiến với sáu mươi đại nho.
Mặc dù tu vi Dịch Phong phi thường yếu, yếu đến mức tùy tiện một người trong đám đại nho này xuất thủ, cũng có thể trong nháy mắt miểu sát Dịch Phong, nhưng Dịch Phong không có khiếp sợ chút nào, thậm chí có chút ngang ngược bức người.
Dịch Phong khẽ mĩm cười nói:
- Tại hạ Dịch Phong, lần này, vì Ngô Vương lần thứ ba tặng bảng, hi vọng chư vị không cần từ chối nữa!
Vừa nói, Bạch Long đem tấm bảng Mua danh chuộc tiếng, một lần nữa đưa lên!
Lần thứ ba tặng bảng?
- Xôn xao!
Phía dưới, gần vạn nho tu nhất thời ồ lên tỏ vẻ. Tên Dịch Phong này cùng tên Diêm Xuyên kia thật giống nhau a. Thật cuồng vọng mà!
Dĩ nhiên, cuồng vọng là một chuyện, chuyện này biểu hiện ra lập trường lại là một chuyện khác.
Lần thứ ba? Lần thứ ba rồi?
Đưa một lần, hình tượng một đám đại nho sẽ giảm mạnh một lần, liên tục hai lần, Lưu Tử Lộ còn dám đem tấm bảng đưa trở về?
Nếu lần này mà để Dịch Phong thành công, danh tiếng của sáu mươi vị đại nho kia liền hoàn toàn không còn gì.
- Ồ!? Đám người Trần Bình trừng mắt.
Chúng đại nho rối rít trợn mắt lên. Làm kẻ đứng đầu, Lưu Tử Lộ cũng chỉ ảm đạm cười, ngăn cản chúng đại nho.
- Lần thứ ba tặng bảng? Ha hả, tấm bảng này, nhưng mà chúng ta không chịu nổi, hãy để cho Diêm Xuyên giữ đi!
Lưu Tử Lộ thản nhiên nói.
- Ha ha..., không chịu nổi? Chắc chắn được, hôm nay ta tới, mục đích chủ yếu chính là vì chư vị mà tặng biển!
Dịch Phong cười nói.
Dịch Phong nói rất khách khí, nhưng ý tứ rất rõ ràng, hôm nay tới chính là tặng biển, hôm nay tới chính là đánh mặt các ngươi!
Một đám đại nho sắc mặt trầm xuống.
Dịch Phong cũng không tiếp tục dây dưa trên đề tài này, để cho Bạch Long đem tấm bảng đặt ở một bên, quay người nhìn về phía hai bức chữ hiển lộ biển rộng, sa mạc. - Chữ tốt, đáng tiếc...!
Dịch Phong thản nhiên nói.
- Đáng tiếc cái gì?
Trần Bình đại nho quát lạnh nói.
- Đáng tiếc ta xem nhiều rồi, ánh mắt cũng cao hơn, không phải chư vị còn có ba bức chữ sao? Cùng nhau lấy ra, để cho mọi người tham quan hoc tập một chút đi!
Dịch Phong cười nói.
- Xem nhiều rồi? Ánh mắt cũng cao hơn? Chê cười, ngươi nhìn được bao nhiêu?
Trần Bình đại nho cực kỳ giận dữ nói. nguồn TruyenFull.vn
- Không tin? Ha ha, vừa lúc, mới vừa Ngô Vương viết một chút tạp thiên tặng ta, nếu mà chư vị có hứng thú, có thể xem một chút!
Dịch Phong cười nói.
Tạp thiên? Chỉ có tạp thiên?
Một đám đại nho nhất thời bị sự cuồng vọng của Dịch Phong làm cho tức giận. Muốn dùng tạp thiên cùng so với cẩm tú hay văn của mình? Thậm chí, một vài vị đại nho tức quá mà cười.
Dịch Phong cũng không gấp gáp, từ trong một đống quyển trục mà Bạch Long đang cầm rút ra một quyển.
- Chư vị, đại bia có hạn, không biết ai có thể giúp ta chuẩn bị nhiều đại bia hơn một chút không, mọi người cùng nhau thưởng thức thơ từ của Ngô Vương?
Dịch Phong cười cười nhìn quần nho nói.
Bạch Long há mồm, chuẩn bị nói mình có thể làm ra một vài tấm bia đá, nhưng bị một cái ánh mắt của Dịch Phong ngăn lại.
Dịch Phong muốn vạn nho tu ở đây tham dự vào, như vậy bọn họ mới có một loại Đại Nhập Cảm, mặc dù chỉ có nhập vào một chút xíu, nhưng cũng đã đầy đủ rồi, tiếp theo, bất kể mình và sáu mươi đại nho nói gì, cán cân nội tâm của bọn họ cũng sẽ không tự chủ được mà nghiêng về phía mình.
Nếu như mình bại, bọn họ sẽ đồng tình, cùng chung mối thù! Nếu mình thắng, bọn họ sẽ cố tình giúp tăng lên!
- Ta tới, ta tới!
Nhất thời, có bảy tám nho tu đứng dậy, nắm lên tảng đá lớn nơi xa, người dùng pháp thuật kẻ thì dùng đao chém, đảo mắt, mười đại bia liền được tạo thành.