- Theo đạo lý, ta gọi là Triệu Hoán Hổ Tộc, đặc biệt là ngươi, khi triệu hoán, ngươi sẽ có cảm ứng, chỉ cần ngươi đồng ý, là có thể trong nháy mắt được triệu hoán đến trước mặt của ta, nhưng mà ta còn không nghĩ tới, ngươi lại có thể tự mình tới đây!
Diêm Xuyên cổ quái nói.
- Meo meo? Ta lúc nào đã thành lập tộc khế rồi? Tại sao ta không nhớ rõ?
Miêu Miêu không tin nói.
Diêm Xuyên nhìn Miêu Miêu một chút, khe khẽ thở dài, chuyện này không nên giải thích. Càng nói mình càng nhức đầu.
Mạnh Dung Dung đứng dậy, ôm lấy đàn cổ rơi ở cách đó không xa, cắn môi, phức tạp nhìn Diêm Xuyên một cái.
Trong mắt có hận ý, còn có một loại cảm xúc khác không hiểu.
- Mạnh cô nương?
Diêm Xuyên nhìn về phía Mạnh Dung Dung.
- Không nên gọi ta là, ta không muốn nhìn ngươi!
Thanh âm Mạnh Dung Dung hàm chứa một cổ xấu hổ và giận dữ.
Đạp bước, Mạnh Dung Dung hướng vào trong rừng mà đi.
Còn đi không bao xa, đột nhiên, một cổ cường quang từ đằng xa chiếu đến khắp.
- Rầm!
Là Hạo nhiên chính khí, trong nháy mắt tràn ngập khu vực chướng khí, không có Hoa hồng đen, những thứ chướng khí này căn bản không phải là đối thủ của Hạo nhiên chính khí, đảo mắt đã bị tinh lọc hơn phân nửa.
Diêm Xuyên liền biến sắc, đưa tay nắm Ngọc Đế Kiếm trên mặt đất lên, ôm lấy Miêu Miêu, ngưng trọng nhìn về bốn phía.
- Rầm ù ù!
Một cổ lực lượng khổng lồ bao phủ Diêm Xuyên.
- Meo meo? Chuyện gì xảy ra?
Miêu Miêu cả kinh kêu lên.
- Hưu! Hưu!............
Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung đột nhiên bị một cổ lực lượng rất lớn kéo lên mặt đất.
Trừ Mạnh Dung Dung, còn có đại lượng nho tu ở bốn phía.
Nơi xa, cửa vào Quang Minh Giới lại được mở ra.
Mọi người, đột nhiên bị cự lực kéo ra ngoài, toàn bộ bị đưa ra khỏi Quang Minh Giới.
- Thình thịch! Thình thịch!......
Sáu mươi tên đại nho, tính cả Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung, toàn bộ ngã trên mặt đất ở Bách Thánh chính khí đàn.
- Sách đâu? Sách của ta đâu?
Mấy tên đại nho cả kinh kêu lên.
- Phốc! Phốc!......
Có mấy tên đại nho đang không ngừng phun nước.
Đặc biệt Trần Bình đại nho, giờ phút này bụng phồng lớn lên một vòng, cả người hấp hối.
- Trần Bình sư đệ? Hắn làm sao như vậy?
Lưu Tử Lộ trầm giọng hỏi.
- Trần Bình, hắn không biết bơi!
Vương Long sắc mặt khó coi nói.
- Không biết bơi? Các ngươi một thân nước, làm sao vậy? Không phải là toàn bộ rơi vào trong sông chứ?
Lưu Tử Lộ trầm giọng nói.
- Dạ!
Vương Long quấn quýt gật đầu.
Lưu Tử Lộ:
-......! Bách Thánh chính khí đàn.
Giờ phút này có đại lượng đại nho canh giữ. Nhạc Nghị nhìn chằm chằm vào mọi người.
Quang Minh Giới, cửa Quang Minh Điện.
Mạnh Lăng Thiên, người truy đuổi Thiên nữ lúc trước, lạnh lùng nhìn Mạnh Tử Thu.
- Nhiều người như vậy? Mạnh Tử Thu, là ngươi làm chuyện tốt a?
Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói.
- Thái gia gia, là ta sơ sót!
Mạnh Tử Thu trên mặt khổ sở nói.
- Người, toàn bộ ta đã ném ra ngoài rồi, ta không hy vọng có lần sau nữa!
Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.
- Vâng, tuyệt sẽ không rồi!
Mạnh Tử Thu lập tức nói.
- Tuyệt sẽ không rồi? Nhìn Cự Lộc thư viện hiện tại một chút đi, các ngươi đã làm thành hình dáng gì rồi?
Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói.
Mạnh Tử Thu khổ sở không dám nhiều lời.
- Ở trong hậu đại của lịch đại viện chủ, chọn mấy người thông tuệ đi vào, một tháng sau, ta sẽ mở ra cửa vào Quang Minh Giới một lần nữa, để cho bọn họ đi vào, ta muốn dạy dỗ thật tốt!
Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói.
- Dạ!
Mạnh Tử Thu khổ sở nói.
Bách Thánh chính khí đàn.
- Meo meo, tại sao không để cho chúng ta đi!
Miêu Miêu hướng về phía đại nho đang cản đường kêu lên.
Đám người Lưu Tử Lộ cũng muốn rời khỏi, nhưng mà Nhạc Nghị lại lắc đầu không cho.
Lúc này, Mạnh Tử Thu đột nhiên bước ra Quang Minh Giới.
- Hô!
Cửa vào Quang Minh Giới chợt đóng lại.
Mạnh Tử Thu nhìn mọi người một lượt, cuối cùng nói:
- Để cho bọn họ đi thôi!
- Dạ!
Chúng đại nho ứng tiếng nói.
Diêm Xuyên nhìn thoáng qua Mạnh Tử Thu, cũng theo mọi người rời đi.
Về phần Mạnh Dung Dung, đã đi tuốt ở đàng trước.
Ra ngoài quảng trường, Mạnh Dung Dung nhanh chóng bay đi.
Nhìn Mạnh Dung Dung rời đi, Diêm Xuyên khe khẽ thở dài.
- Meo meo? Ở trong đó, ngươi cùng Mạnh Dung Dung rốt cuộc đã làm gì vậy?
Miêu Miêu hiếu kỳ nói.
Diêm Xuyên lắc đầu không nói.
- Ngươi đùa bỡn lưu manh?
Miêu Miêu đột nhiên ánh mắt sáng lên.
Diêm Xuyên:
-......! - Chẳng lẽ không đúng? Là nàng đối với ngươi đùa bỡn lưu manh?
Miêu Miêu ánh mắt sáng hơn.
- Ba!
Diêm Xuyên vỗ một phát lên trên đầu Miêu Miêu.
- Còn nói nhảm nữa, khấu trừ linh thạch của ngươi!
Diêm Xuyên nói.
- Meo meo, ta có nói chuyện sao? Ta cái gì cũng không nói a!
Miêu Miêu giả ngây giả dại nói. xem tại TruyenFull.vn
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
——————–
Hơn nửa tháng sau. Đông Phương điện.
- Trời, ta đây là người có trí thức, còn cần phải học tập sao!
Đông Phương điện truyền đến tiếng kêu khóc của Đông Phương Chính Phái.
Diêm Xuyên tò mò rời đi ra đại điện.
- Diêm Xuyên, ta muốn tìm đường chạy rồi, Đông Phương điện này, một mình ngươi ở đi! Có linh thạch hay không? Cho ta một chút, đưa trước một ít. Không có linh thạch cũng được, đem những bức tranh của ngươi cho ta một ít, ta đi bán lấy tiền.
Đông Phương Chính Phái chạy tới nói.
- Chuyện gì xảy ra?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Ta nào biết, viện chủ tìm ta nói chuyện, nói để cho ta qua chỗ tiền bối kia đào tạo sâu, ta còn phải cần đào tạo sâu sao?
Đông Phương Chính Phái nhất thời nói.
- Đào tạo sâu?
Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói.
- Đúng vậy a, đúng rồi, còn có nhiều người nữa, viện chủ nói, nữ nhi của hắn Mạnh Dung Dung cũng đi đó!
Đông Phương Chính Phái nói.
- Nhanh, ta phải đi, lúc này không đi, sau này sẽ không có cơ hội nữa!
Đông Phương Chính Phái lo lắng nói.
Lúc này, nơi xa đột nhiên bay tới sáu thân ảnh áo trắng. Là đám người lão Nghiêm.
- Các ngươi tại sao lại tới đây?
Đông Phương Chính Phái nghi ngờ nói.
- Viện chủ nói, lo lắng ngươi chạy mất, cho chúng ta phụng bồi ngươi!
Lão Nghiêm cười nói.
Đông Phương Chính Phái:
-.........! Một tháng thoáng nhanh mà qua. Đông Phương Chính Phái sẽ phải bước lên một con đường đầy bóng tối. Vẻ mặt như đưa đám.
Diêm Xuyên đem hắn đưa ra Đông Phương điện, trong tay nắm một cái hộp ngọc.
- Giúp ta đem cái hộp ngọc này, giao cho Mạnh Dung Dung!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- A?
Đông Phương Chính Phái cổ quái nhìn nhìn Diêm Xuyên.
- Giao cho nàng là xong, không cần phải nói cái gì sao!
Diêm Xuyên nói.
- Ngươi sẽ không thật là có gian tình cùng với Mạnh Dung Dung chứ? Lần trước tại chỗ ở của Hổ tộc!
Đông Phương Chính Phái nhất thời nổi lên hứng thú.
- Cút!
Diêm Xuyên một cước đá vào trên mông đít Đông Phương Chính Phái.
Ôm hộp ngọc, tâm tình Đông Phương Chính Phái đã khá hơn một chút, đi theo đám người lão Nghiêm, chậm rãi bay đi.
...
Thời gian vội vã trôi qua!
Cách Thiên Thụ đại hội còn có mười ngày thời gian.
Trong Cự Lộc thành, cường giả tụ tập càng ngày càng nhiều, trăm năm một lần Thiên Thụ đại hội, giờ phút này, Cự Lộc thư viện thản nhiên trở thành nhân vật chính ở đông phương. Cao thủ hội tụ, thậm chí, số lượng hư cảnh cường giả cũng rất là nhiều.