Một tiếng quát nhẹ này, làm cho rất nhiều người cũng là rùng mình một cái, cùng nhau nhìn về đấu đài.
Trên Đấu đài, Hoàng lẳng lặng đứng ở trung tâm đấu đài, trên mặt đất đã nằm hơn trăm cỗ thi thể, Quanh thân Hoàng kim quang sáng chói, giống như là thiên thần quan sát chúng sinh.
Một chiến một trăm?
Hoàng lại thắng! Không chỉ có giết trăm tên Hạ Hư cảnh tu giả, còn giết cả Thiên kiếp?
Hoàng nhìn về phía một nam tử có kim quang bao phủ.
- Ta, nhận thua!
Người nọ lập tức nói.
- Ta nhận thua! Ta nhận thua! Ta nhận thua!.........
Tiếng nhận thua vang lên bên tai không dứt, lúc này, còn có ai dám hoài nghi năng lực của Hoàng? Lúc trước chỉ là Thần cảnh, cũng chỉ là Thần cảnh đã kinh khủng như thế rồi, hiện tại, đã độ xong Tứ Cửu Thiên Kiếp, là Hạ Hư cảnh.
Đấu? Đấu cái rắm a! Muốn chết liền tới đi!
Tám trăm tên tu giả, theo đạo lý, phải cần đấu thêm mấy ngày vài đêm, thậm chí hơn mười ngày, nhưng giờ phút này, đảo mắt đã muốn kết thúc.
Từng đợt kim quang tụ hướng về phía Hoàng, cơ hồ tất cả mọi người cam bái hạ phong. Không có biện pháp, ai bảo kẻ trên Đấu đài là tên biến thái chứ! Quá hung hãn rồi!
Đảo mắt, chỉ còn lại có Thường Tam Cổ đứng phía sau Nguyệt Thánh tử.
Trên mặt Thường Tam co quắp một trận. Tiếp tục kiên trì sao?
Hoàng chậm rãi nhìn về phía Thường Tam. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Ta đếm tới ba!
Hoàng nắm trường đao lạnh lùng nói.
- Một!
Hoàng thản nhiên nói.
Tất cả mọi người nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử, trên mặt Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời trở nên khó coi.
- Thánh tử!
Thường Tam kinh hoảng nói.
Chịu thua? Trong lòng Cổ Nguyệt Thánh tử vẫn tràn đầy không cam lòng, thật vất vả cha mới giao cho mình một chuyện, chẳng lẽ lại muốn làm hỏng rồi?
- Hai!
Hoàng lẳng lặng đếm lấy.
- Thánh tử!
Thường Tam cả kinh kêu lên.
Cổ Nguyệt Thánh tử sắc mặt âm trầm, vẫn không muốn đáp ứng.
Trường đao trong tay Hoàng khẽ nhoáng lên một cái, đang muốn mở miệng đếm tiếng thứ ba.
- Ta nhận thua, ta nhận thua, ta nhận thua!
Thường Tam cả kinh kêu lên.
Giờ khắc này, căn bản không thể chờ Cổ Nguyệt Thánh tử ra lệnh.
- Hô!
Trong nháy mắt, Kim quang từ trên người Thường Tam rút đi, một chùm kim quang cuối cùng bao phủ trên thân thể Hoàng.
Hoàng thắng, Thiên Thụ đại hội, tranh đoạt Thiên Sách, bằng nhanh nhất tốc độ, Hoàng đấu bại tất cả tu giả.
Quanh thân Hoàng, kim quang chói lọi, mà trên mặt Cổ Nguyệt Thánh tử lại trở nên đen nhánh một mảnh, giống như bị mọi người trước mặt đánh một cái tát, một tát này không phải là người khác đánh, mà là chính thủ hạ của mình đánh một cái tát. So với người khác đánh còn Đau hơn nhiều!
Nhưng giờ phút này, có rất ít người nhìn Cổ Nguyệt Thánh tử, phần lớn nhìn về phía Hoàng ở trung tâm đấu trường, trên Số Mệnh Vân Hải trong bầu trời, Thiên Sách đột nhiên rung động một trận. - Ken két ca!
Từ trên Số Mệnh Vân Hải, Thiên Sách thoát ra, chậm rãi bay về phía Hoàng!
Thiên Sách lớn trăm trượng chậm rãi nhỏ đi, dần dần hóa thành quyển trục dài một thước rơi vào trong tay Hoàng, kim quang trên người Hoàng cũng toàn bộ tụ trên Thiên Sách! - Hô!
Hoàng lật tay thu hồi Thiên Sách, nhìn xung quanh một lượt, bước xuống đấu đài. Mặc dù tranh đoạt Thiên Sách đã kết thúc, giờ phút này, Hoàng vẫn còn là tiêu điểm tại trên Thiên Thụ quảng trường.
Hoàng chậm rãi đi về phía Diêm Xuyên.
Ánh mắt mọi người cũng chăm chú vào trên người Hoàng.
- Ta đi đây, hữu duyên sẽ gặp lại!
Hoàng hướng về phía Diêm Xuyên nói.
Diêm Xuyên giống như là đã sớm biết rồi, gật đầu:
- Ừ!
Đạp bước, Hoàng theo một phương hướng mà rời đi, theo phía ngoài Thiên Thụ quảng trường bước đi.
- Hoàng? Rốt cuộc có lai lịch gì?
- Hắn và Diêm Xuyên nhận thức?
- Hoàng rốt cuộc là đệ tử của người nào?
......
...
...
Bốn phía âm thanh nghị luận vang lên không ngừng.
- Đứng lại, ngươi không thể đi!
Đột nhiên một cái thanh âm vang lên.
Một thanh âm vừa vang lên, nhất thời hấp dẫn mọi người quay đầu lại, đúng là Cổ Nguyệt Thánh tử, giờ phút này hai mắt híp lại, gắt gao ngó chừng Hoàng.
Hoàng khẽ dừng lại, quay đầu hướng về Cổ Nguyệt Thánh tử mà nhìn lại. Trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
- Trước khi Thiên Thụ đại hội kết thúc, ngươi không được rời đi nơi này!
Cổ Nguyệt Thánh tử lạnh lùng nói.
- Ồ!?
Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử, trước lúc Thiên Thụ đại hội kết thúc? Chẳng lẽ còn có đại sự khác phát sinh? Diêm Xuyên như có điều suy nghĩ.
Hoàng lại quay đầu, không để ý tới Cổ Nguyệt Thánh tử, giống như là căn bản không nghe thấy vậy, đạp bước tiếp tục hướng về phía ngoài mà đi.
- Hô!
Thân hình Cổ Nguyệt Thánh tử nhoáng lên một cái, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Hoàng.
- Ta nói rồi, ngươi không được rời đi, không nghe thấy sao?
Hai mắt Cổ Nguyệt Thánh tử trở nên phát lạnh, một cổ khí thế khổng lồ phun mạnh mà ra.
Khí thế của Trung Hư Cảnh, so với Hạ Hư cảnh mạnh hơn rất nhiều.
Tu giả gần đó nhất thời bị cổ khí thế này trùng kích mà liên tiếp lui về phía sau.
Khí thế xông thẳng về phía Hoàng, mà Hoàng giống như là căn bản không có bị ảnh hưởng, từng bước từng bước hướng đi tới phía Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Ken két ken két!
Sàn nhà trên mặt đất bị khí thế cường thịnh của Cổ Nguyệt Thánh tử ép cho xuất hiện đại lượng âm thanh vỡ vụn.
Nhưng mà Hoàng vẫn đi về phía trước như trước. Từng bước từng bước, giống như là căn bản không chịu một tia áp bách nào. Bốn phía, vô số ánh mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chậm rãi, Hoàng đi tới trước mặt Cổ Nguyệt Thánh tử.
Hai mắt Hoàng ngó chừng Cổ Nguyệt Thánh tử, trong mắt đã trở nên lạnh lẽo.
- Rầm!
Giống như là một thanh trường đao, thông qua hai mắt Hoàng mà giết ra, ầm ầm cắm vào trong đầu Cổ Nguyệt Thánh tử, một cổ ý chí cường đại xông thẳng mà đến.
Ngày xưa Cổ Nguyệt Thánh tử vẫn luôn dựa vào ý chí mà tự hào, dưới ý chí đao hình bá đạo của Hoàng, căn bản là yếu ớt không chịu nổi một kích, tồi khô lạp hủ, toàn bộ nổ nát. - Rầm!
Thần hồn của Cổ Nguyệt Thánh tử run rẩy, đầu óc hỗn độn một mảnh, qua một hồi lâu, mới từ trong hoảng sợ mà thanh tĩnh lại. Nhưng tinh thần cả người cũng héo rũ rất nhiều. - Hai họ Nhật - Nguyệt Kinh Chiếu, ngươi là con của họ Nhật? Chỉ có Trung Hư Cảnh nhị trọng, cũng dám cản ta? Nếu không phải nhìn ở một chút thể diện của kinh chiếu, ngươi đã chết một ngàn lần, kẻ nào dám ngăn ta, chết!
Hoàng lạnh lùng nói.
Đạp bước mà đi, Cổ Nguyệt Thánh tử theo bản năng nhường ra một con đường, trong mắt kinh hãi không thôi.
Ý chí kinh khủng của Hoàng, đã nói rõ hết thảy, Cổ Nguyệt Thánh tử coi như ngu ngốc hơn nữa, giờ phút này cũng không dám cản trở, mồ hôi lạnh đầy người, nhìn Hoàng chậm rãi rời đi.
Giờ khắc này, trong đầu Cổ Nguyệt Thánh tử không có một tia ý niệm ngăn trở. Trong mắt chỉ còn tràn đầy kinh hãi.
Bốn phía, đại lượng tu giả tò mò nhìn tới đây.
- Thánh tử? Chuyện gì xảy ra?
Thường Tam tới đây nghi ngờ nói.
Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương cũng vây quanh tới đây.
Tinh thần uể oải không thôi, nhìn Hoàng đã đạp bước bay xa, Cổ Nguyệt Thánh tử mới chậm rãi khôi phục như trước.