Tiên Quốc Đại Đế

Chương 277 - Đẩy Lùi Mão Nhật Đạo Quân Lần Nữa

Trong đầu hắn xuất hiện một thân ảnh, hơn nữa thân ảnh kia cực kỳ giống với người đang đứng trước mặt hắn.

Mão Nhật Đạo Quân biến sắc hét to:

- Bạch Đế Thiên?

Mão Nhật Đạo Quân thầm nghĩ:

- Hắn chính là cường giả mà chính mình hâm mộ từ tám ngàn năm trước?

Bạch Đế Thiên lạnh lùng nhìn Mão Nhật Đạo Quân. Hắn cũng không hề mở miệng. Hiển nhiên Bạch Đế Thiên đã chấp nhận suy đoán của Mão Nhật Đạo Quân.

Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng nói:

- Không phải ngài đã chết rồi sao?

Năm đó, Mão Nhật Đạo Quân còn rất ngưỡng mộ người này. Nhưng đến bây giờ, hắn cũng đã đạt tới Thượng Hư Cảnh không cần phải ngưỡng mộ nữa. Nhưng vì sao Bạch Đế Thiên vốn đã chết, giờ này lại xuất hiện.

Bạch Đế Thiên thản nhiên nói:

- Thế sự khó liệu, ta vẫn còn sống. Ngươi hãy đi đi! Thay ta hỏi thăm Kinh Chiếu.

Mão Nhật Đạo Quân nhìn Bạch Đế Thiên. Trong lòng hắn có chút do dự.

Hắn muốn động thủ với Bạch Đế Thiên. Hắn muốn chứng đạo với thần tượng khi xưa của mình. Nhưng năm đó, hùng thế của Bạch Đế Thiên quá lớn, ngay cả Kinh Chiêu Thánh chủ cũng muốn chiêu dụ vị kiêu hùng này. Trong nhất thời, Mão Nhật Đạo Quân lâm vào trầm mặc.

Trong lúc Mão Nhật Đạo Quân đang do dự. Một lần nữa hắn nhìn về phía Diêm Xuyên. Thấy được nụ cưới nhạt trên mặt Diêm Xuyên, sắc mặt của Mão Nhật Đạo Quân trở nên thầm trầm.

Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng hoi:

- Bạch Đế Thiên, ngài vì bảo vệ Diêm Xuyên mới xuất quan?

Giờ khắc này, Mão Nhật Đạo Quân không bao giờ dám có thái độ khinh thường với Diêm Xuyên. Giống như năm đó, tình huống của Diêm Xuyên giống như lúc hắn đi theo Kinh Chiếu. Cho dù lúc đó, tu vi của hắn không cao, nhưng hùng thế đã thành, nên hiện giờ hắn mới có thể trở thành thiên hạ đệ nhất nhân.

Bạch Đế Thiên trầm giọng nói:

- Phải.

Mão Nhật Đạo Quân nhất thời biết sắc. Hắn một lần nữa nhìn về phía Diêm Xuyên.

Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nói:

- Vì cái gì? Năm đó chủ thượng của ta chiêu dụ, ngài lại cự tuyệt, mà giờ này lại muốn bảo hộ Diêm Xuyên?

Bạch Đế Thiên lạnh lùng nói:

- Chuyện của ta, không tới lợi ngươi quản!

Miêu Miêu ngẩng mặt lên trời nói:

- Meo meo, Diêm Xuyên đã cứu Tiểu Bạch nhà lão Bạch, ngươi có cứu không?

Mão Nhật Đạo Quân nhất thời cau mày lại:

- Ách!

Tiểu Bạch nhà lão Bạch? Lão Bạch chính là Bạch Đế Thiên, vậy Tiểu Bạch là ai? Mặc dù không rõ ràng việc này lắm, nhưng Mão Nhật Đạo Quân có thể đoán được, Tiểu Bạch chính là nhân vật rất trọng yếu đối với Bạch Đế Thiên.

Diêm Xuyên đã cứu người rất quan trọng đối với Bạch Đế Thiên nên mới có sự bảo hộ của Bạch Đế Thiên.

Kết luận được điều này, mọi việc dường như trở nên thông suất. Hắn có thể đoán ra được hành động này của Bạch Đế Thiên

Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nhin Diêm Xuyên, thầm nghĩ:

- Thật là tên tiểu tử may mắn.

Bạch Đế Thiên ra mặt, không phải chỉ là vấn đề cường giả. Việc này còn liên quan đến nhiều mối liên hệ khác. Bởi vì năm đó, Kinh Chiếu đã đánh giá rất cao Bạch Đế Thiên, nên Mão Nhật Đạo Quân nhất thời không thể quyết định ra cách nào có thể đối xử với Bạch Đế Thiên.

Mão Nhật Đạo Quân nhìn về phía Bạch Đế Thiên, hít một hơi sâu rồi nói:

- Cổ Nguyệt, đi thôi.

Cổ Nguyệt Thánh Tử nhất thời kêu lên:

- A? Phụ thân, cứ như vậy bỏ qua cho Diêm Xuyên thôi sao?

Hiện tại Cổ Nguyệt Thánh Tử đã suy nghĩ Diêm Xuyên chính là một người chết. Phụ thân của hắn đã xuất hiện, căn bản là Diêm Xuyên sẽ chết chắc, nhưng hiện giờ hắn vẫn sống tốt? Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn Cổ Nguyệt.

Cổ Nguyệt Thánh Tử sợ hãi, nên nhất thời không dám nhiều lời:

- Phụ Thân.

Mão Nhật Đạo Quân vung tay áo lên. Hắn mang theo Cổ Nguyệt Thánh Tử rời đi. Trong nháy mắt, hai cha con đã biến mắt trong tầm nhìn của mọi người.

Đám người Thường Tam hoảng sợ:

- Thánh tử, đạo quân, chờ chúng ta một chút!

Bọn họ nhanh chóng đuổi theo.

Mão Nhật Đạo Quân đi rồi? Cứ như vậy mà rút lui?

Trên quảng trường, vô số tu giả vẫn không thể chấp nhận sự thật này. Đây chính là bản thể của Mão Nhật Đạo Quân a!

Mọi người xôn xao:

- Bạch Đế Thiên? Ai có thể cho ta biết, Bạch Đế Thiên có thân phận gì?

- Bạch Đế Thiên? Hắn là ai vậy?

- Quan hệ của Bạch Đế Thiên cùng Diêm Xuyên là gì vậy?

Trên quảng trường, vô số tu giả mờ mịt nghĩ ngợi.

Không ngờ Mão Nhật Đạo Quân lại dễ dàng bỏ đi như vậy?

Bạch Đế Thiên?

Một vị cường giả mới đã xuất hiện trước mắt vô số tu giả? Hắn là ai vậy? Chỉ bằng một quyền có thể đánh lui Mão Nhật Đạo Quân?

Không, không phải là đánh lui. Mọi tu giả nơi đây đều nhìn ra được Bạch Đế Thiên cũng là Thượng Hư cảnh giống như Mão Nhật Đạo Quân. Chẳng qua là hai người có nhận thức với nhau nên Mão Nhật Đạo Quân mới rời đi.

Không có ai xác định rằng Mão Nhật Đạo Quân đã thất bại bởi vì cuộc chiến giữa Mão Nhật Đạo Quân và Bạch Đế Thiên vẫn chưa bắt đầu.

Nhưng đến cùng là tại sao?

Bạch Đế Thiên nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng hắn nói với Diêm Xuyên:

- Ta chờ ngươi ở Đông Phương Điện.

Hô.

Trong nháy mắt, Bạch Đế Thiên đã biến mất. Bạch Đế Thiên vừa đi, tiêu điểm của mọi ánh mắt một lần nữa tập trung về phía Diêm Xuyên.

Hoàng, Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên? Hôm nay có rất nhiều điều làm các vị tu giả nơi đây kinh ngạc.

Không hiểu dùng thủ đoạn gì, Diêm Xuyên có thể bức lui Mão Nhật Đạo Quân không chỉ là công đức pháp tướng mà còn chính là bản thể của hắn.

Sau ngày hôm nay, chắc chắn tên tuổi của Diêm Xuyên sẽ truyền khắp thiên hạ.

Quang Minh giới.

Đông Phương Chính Phái kinh ngạc tán thưởng:

- Quá phán khích, ha ha ha, một quyền đẩy lùi Mão Nhật Đạo Quân. Bạch Đế Thiên này quả thực trâu bò! Hơn nữa, không ngờ hẵn cũng biết Diêm Xuyên?

Mạnh Dung Dung cũng thở phào một hơi. Ánh mắt nàng nhìn Diêm Xuyên có chút phức tạp.

Mạnh Lăng Thiên nhíu mày nhìn Bạch Đế Thiên. Trong lòng hắn có chút cảm thán.

Đông Phương Chính Phái nhất thời hỏi:

- A? Thế nào? Lão Mạnh, ngài biết Bạch Đế Thiên hay sao?

Mạnh Lăng Thiên hồi tưởng nói ra:

- Năm đó, vợ chồng bọn họ đã đến học tại Cự Lộc Thư Viện. Truyện được copy tại Truyện FULL

Đông Phương Chính Phái có chút ngạc nhiên hỏi lại:

- Vợ chồng? Học ở đây? Ai cơ?

Đông Phương Chính Phái nhất thời căng mắt ra trả lời:

- A? Ngài không phải nói đến Bạch Đế Thiên đi!

Mạnh Lăng Thiên khẽ thở dài:

- Năm đó, ta đã chính thức cư ngụ ở Quang Minh giới, nên cuộc gặp mặt với Bạch Đế Thiên cũng chỉ là thoáng qua. Nhưng hắn cho ta cảm giác rất đặc biệt. Qua bao năm nay, hắn thực sự đã thay đổi rất nhiều.

Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nhìn Mạnh Lăng Thiên:

- A? Thật sự? Lão Mạnh, ngài đã từng gặp hắn?

Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói:

- Ừm? Không có tôn ti trật tự gì cả, chép lại trăm lần lời dạy của thánh hiền cho ta.

Nói xong, hắn phất tay áo rời đi.

Đông Phương Chính Phái khóc ròng chạy theo:

- A? Chép lại trăm lần? Lão Mạnh, không, Lão Sư. Ta sai rồi, ta sai rồi. Đừng bắt ta chép nữa. Thà giết ta đi còn hơn, đừng bắt ta chép nữa.

Cuộc chiến bên ngoài đã kết thúc. Giờ không còn điều gì để xem nữa nên Mạnh Lăng Thiên cũng cất bước rời đi.

Mạnh Dung Dung cùng ba người khác vẫn nhìn chằm chằm về phía bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment