Tiên Quốc Đại Đế

Chương 282 - Đại Hà Tông Rối Loạn

Ngoài điện ùa vào thật nhiều đệ tử Đại Hà tông.

Rõ ràng là chia làm hai phe.

Một phe có bốn mươi người, có phong chủ Hoàng phong Cao Bất Phàm, có Thất Kiếm hiệp, có Đoạn Tam Thuật, có tôn tử của Phùng Thái Nhiên Phùng Thiệu, đều đứng sau lưng Mạc Vô Hối.

Phe kia lấy Phùng Thiên Vũ dẫn đầu, mang theo năm Thần cảnh Đại Hà tông, còn có bốn mươi đệ tử Khí cảnh, hai mươi người áo đen đạp bước tiến vào.

Phùng Thiên Vũ, Mạc Vô Hối lạnh lùng đối diện nhau.

Phùng Thiên Vũ trầm giọng nói:

- Mạc Vô Hối, lúc phụ thân còn sống có dặn dò khiến ta tiếp nhận chức chưởng môn, ta không biết ngươi làm thế nào lừa gật phụ thân cho ngươi Thiên Sách. Bây giờ giao Thiên Sách ra đây, ta sẽ cho ngươi tiếp tục làm phong chủ Địa phong!

Mạc Vô Hối sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Phùng Thiên Vũ bức cung.

Sau lưng Mạc Vô Hối vang lên một thanh âm:

- Cha, tại sao ngươi biến thành như vậy?

Là nhi tử của Phùng Thiên Vũ, Phùng Thiệu đứng ra khỏi hàng.

Phùng Thiệu, tôn tử của Phùng Thái Nhiên, ngày xưa nổi tiếng là hoàn khố đệ tử Đại Hà tông, sau đó bị Diêm Xuyên mấy lần dạy dỗ, tâm tính trưởng thành. Mấy năm nay Phùng Thiệu cố gắng tu hành, hiện tại Phùng Thiên Vũ bức cung, thế nhưng gã lại đứng đối lập với Phùng Thiên Vũ.

Phùng Thiên Vũ nét mặt sa sầm nói:

- Nghiệt tử, ngươi muốn làm gì?

Phùng Thiệu lắc đầu, vẻ mặt bi thương nói:

- Cha, chức chưởng môn là gia gia truyền cho Mạc sư bá, rất nhiều người nhìn thấy, hài nhi cũng ngay bên cạnh, tại sao ngươi nói dối?

Phùng Thiên Vũ trừng mắt quát mắng:

- Nghiệt tử, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện!

Giang Nam quái dị nói:

- Đúng vậy. Sư đệ, lúc này ngươi không giúp cho cha mình mà đi giúp người ngoài sao?

Phùng Thiệu trừng mắt Giang Nam, nói:

- Ngươi câm miệng lại, Giang Nam. Trước kia ta đã nhìn lầm ngươi, đồ tiểu nhân!

Giang Nam ánh mắt lạnh băng:

- Hừ!

Phùng Thiệu ngoái đầu nhìn Phùng Thiên Vũ, nói:

- Cha, ngươi đã mất một cánh tay, tranh giành chức chưởng môn có nghĩa gì? Đại Hà tông là gia gia tự thân truyền cho Mạc sư bá, ngươi liên hợp với người ngoài muốn khiến Đại Hà tông không yên bình sao?

Phùng Thiệu đau khổ khuyên nhủ:

- Cha, ngươi thu tay đi!

Bốp!

Phùng Thiên Vũ tát cho Phùng Thiệu một bạt tai.

Phùng Thiên Vũ lạnh lùng nói:

- Chuyện của lão tử chưa đến lượt ngươi nói, cút về nhà đi!

Phùng Thiệu che miệng, hai hàng nước mắt uất ức lăn dài:

- Cha, ngươi chưa từng đánh ta, chưa từng đánh ta. Ngươi đánh ta? Nương, bà nội, các ngươi ở trên trời có linh thiên nhìn thấy không? Cha thay đổi rồi, cha đánh ta, cha ngỗ nghịch gia gia!

Phùng Thiên Vũ nhìn nhi tử đau thương, trong mắt xẹt qua bất nhẫn nhưng vẫn lạnh lùng nhìn gã.

Phùng Thiên Vũ lạnh lùng nói:

- Cút đi đi.

Phùng Thiệu bướng bỉnh nói:

- Không, ta không trở lại. Cha, ta không biết tại sao ngươi biến thành như vậy, nhưng đây là quyết định của gia gia. Hơn nữa đám người áo đen sau lưng ngươi, ta biết chúng không phải là người tốt, ta biết ngươi bị ép buộc. Ta không thể đồng ý, ta không thể quay về!

Phùng Thiên Vũ nét mặt sa sầm nói:

- Ngươi...!

Phùng Thiên Vũ bỗng lắc người, trước khi Phùng Thiệu kịp phản ứng thì bị một chưởng chặt vào gáy.

Phùng Thiệu người mềm nhũn, hôn mê.

Mạc Vô Hối trừng mắt nói:

- Phùng Thiên Vũ! Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phùng Thiên Vũ lạnh lùng nói:

- Phùng Thiệu là nhi tử của ta, ta dạy dỗ nhi tử, các ngươi muốn nhúng tay vào?

Phùng Thiên Vũ hét với một Khí cảnh:

- Đưa con ta về!

- Tuân lệnh!

Phùng Thiệu nhanh chóng bị mang đi, gã đi rồi, Phùng Thiên Vũ hồi phục khí thế lúc trước, lạnh lùng nhìn Mạc Vô Hối.

Phùng Thiên Vũ trầm giọng nói:

- Mạc Vô Hối, giao Thiên Sách ra đây, thứ đó không phải của ngươi.

- Đúng vậy. Mạc Vô Hối, Thiên Sách nên do Phùng Thiên Vũ kế thừa, ngươi phải trảl ại cho Phùng Thiên Vũ!

- Ngươi dụ dỗ Phùng Thái Nhiên mới khiến Phùng Thái Nhiên đưa Thiên Sách cho ngươi, còn không mau trả cho Phùng Thiên Vũ!

............

......

...

Năm Thần cảnh ủng hộ Phùng Thiên Vũ đua nho lên tiếng.

Đoạn Tam Thuật trầm giọng nói:

- Khốn kiếp, Phùng Thái Nhiên hiểu rõ đại nghĩa, ta chính mắt thấy, nói gì đến dụ dỗ?

Cao Bất Phàm lạnh lùng nói:

- Dù các ngươi là Nhất đại đệ tử nhưng không có quyền lợi tham gia chính vụ Đại Hà tông, các ngươi có tư cách lên tiếng sao?

Mạc Vô Hối lạnh lùng nhìn đám người phái đối diện, cuối cùng nhìn hướng hai mươi người áo đen, lại xem Phùng Thiên Vũ.

Ánh mắt của Phùng Thiên Vũ nhìn Mạc Vô Hối rất phức tạp, như nói với nàng nếu nàng giao ra Thiên Sách cho gã thì chuyện khác nói sao.

Mạc Vô Hối nhìn ra được ẩn ý của Phùng Thiên Vũ, hiểu được có lẽ gã có chuyện khó xử.

Nhưng cuối cùng Mạc Vô Hối vẫn lắc đầu nói:

- Ta không thể giao Thiên Sách cho ngươi, vĩnh viễn không thể.

- Khốn kiếp!

- Mạc Vô Hối, ngươi thật sự muốn Đại Hà tông ta nội loạn sao?

- Mạc Vô Hối, ngươi không có tư cách làm chưởng môn!

...............

.........

...

- Phùng Thiên Vũ, ngươi khi sư diệt tổ, có xứng với phụ thân của ngươi không?

Trong Đại Hà tông hỗn loạn, giương cung bạt kiếm, như tùy thời sẽ xảy ra đại chiến.

Các đệ tử của Đại Hà tông gần như tụ tập dưới chân núi chủ phong.

Đệ tử hai phe giương cung bạt kiếm, nội chiến sắp tới.

Chỗ sơn môn Đại Hà tông trống rỗng, gió nhẹ cuốn bụi mù xung quanh, trông rất tiêu điều, lạnh lẽo.

Diêm Xuyên mang theo Túy Kiếm Sinh đáp xuống sơn môn.

Hai người đnưgs trước sơn môn, nhìn xung quanh Đại Hà tông.

Lạnh lẽo, ngày xưa đệ tử ra vào không còn, đệ tử bay bổng khắp nơi cũng không thấy đâu. Từ sơn môn nhìn vào trong Đại Hà tông một mảnh tĩnh lặng, lạnh lùng.

Túy Kiếm Sinh nét mặt sa sầm nói:

- Sư thúc?

Diêm Xuyên hít sâu, nhấc chân bước vào sơn môn Đại Hà tông:

- Đi, trở về đi.

...

Vô Ưu thành.

Phủ thành chủ trên Phù Không đảo.

Lưu Cẩn đứng ở biên duyên phủ thành chủ, lạnh lùng nhìn xung quanh.

Một tướng quân mặc giáp tiến lên hỏi:

- Lưu công công, không bằng tại hạ lại xông lên?

Lưu Cẩn lắc đầu, nói:

- Không cần, Hoắc Quang sớm có chuẩn bị, chỉ cần thời gian dài không có mệnh lệnh truyền đi thì đại quân sẽ lập tức từ bốn phương quay về, chỉ cần chờ là được.

Tướng quân mặc giáp gật đầu, nói:

- Vâng.

Lưu Cẩn nhíu mày nói:

- Nhưng ba ngàn thủ vệ trong thành không đến thủ vệ, xem ra đã bị không chế, người ngũ tông đến khá nhiều đây.

Tướng quân mặc giáp nhíu mày nói:

- Sao có thể như vậy? Thiên Sách huấn luyện nghiêm ngặt, làm sao sẽ bị khống chế hết được? Dù có trốn thì nơi đây là lãnh địa của chúng ta, sao có thể bị người ngũ tông một lưới bắt hết?

Mắt Lưu Cẩn lóe tia lạnh lẽo;

- Chỉ có một khả năng.

Tướng quân mặc giáp ngạc nhiên hỏi:

- Lưu công công, ý của ngươi là Ngự Yêu tông phản bội chúng ta?

Lưu Cẩn giọng điệu âm trầm nói:

- Không chỉ là Ngự Yêu tông, có lẽ còn có Đại Hà tông.

Tướng quân mặc giáp ngạc nhiên hỏi:

- Đại Hà tông? Sao có thể?

Ánh mắt Lưu Cẩn lạnh băng nói:

- Không có gì không thể, đoạn thời gian trước đệ tử của Đại Hà tông một đám thay phiên, khi đó ta còn thắc mắc sao toàn đổi thành đệ tử Huyền phong. Nếu không có Đại Hà tông, Ngự Yêu tông cùng phản bội thì hành tung ba ngàn thủ vệ ta làm sao hoàn toàn bị lộ được?

Bình Luận (0)
Comment