Tiên Quốc Đại Đế

Chương 412 - Còn Chưa Đủ!

Diêm Xuyên nhìn Xà Hoàng, lại nhìn Mão Nhật, Dậu Nguyệt Đạo Quân, sau đó hít sâu một cái nói:

Một mặt, là ngươi không nghe theo không buông tha! Về mặt khác, ta đại biểu cho Đại Chiêu Vũ Hề Đạo Quân. Hai người này chỉ là người của Đại Trăn. Bọn ngươi tại lãnh địa Đại Chiêu làm mưa làm gió. Nếu như ta đại biểu cho Vũ Hề Đạo Quân, đương nhiên phải ra tay ngăn cản. Tuy nhiên, có vẻ như hai vị đạo quân Mão Nhật, Dậu Nguyệt không muốn? Nếu như vậy, Diêm Xuyên sẽ không tham dự nữa!

Trong lòng Mão Nhật Đạo Quân, Dậu Nguyệt Đạo Quân nhất thời tức giận. Diêm Xuyên phát hiện ra mình? Cố ý dẫn mình đi ra?

Mà Xà Hoàng đứng đối diện hai mắt cũng thoáng nheo lại.

ba người Mão Nhật, Dậu Nguyệt, Xà Hoàng bỗng nhiên có cảm giác bị người tính kế. Nhưng giờ phút này, bọn họ lại không cách nào tiếp tục nhằm vào Diêm Xuyên được nữa. - Ba vị, xin cứ tự nhiên!

Trong ánh mắt oán độc của ba người, Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên, Kim Đại Vũ, Thanh Long lui sang một bên.

- Hoàng thượng? Làm sao hoàng thượng biết được bọn họ tới?

Kim Đại Vũ hiếu kỳ nhỏ giọng nói.

- Bạch Đế Thiên phát hiện! Nếu như vừa bắt đầu ta gọi Bạch Đế Thiên xuất hiện, hai đạo quân kia tất nhiên sẽ lặng lẽ đứng nhìn hổ đấu, ngồi làm ngư ông đắc lợi. Bởi vậy trẫm mới tự mình ra tay, đọ sức với Xà Hoàng, kéo hai tên đạo quân kia xuất hiện. Cuối cùng bọn họ cũng không nhịn được. Ha!

Diêm Xuyên nhỏ giọng giải thích.

Trên một đỉnh núi trong dãy núi thiên kiếp!

Diêm Xuyên, Kim Đại Vũ, Bạch Đế Thiên, đồng thời nhìn về cuộc chiến đấu phía xa.

Hai đại đạo quân Mão Nhật, Dậu Nguyệt, đang công kích Xà Hoàng với tính áp đảo.

- Tê tê tê tê!

Xà Hoàng rít lên, trong lúc nhất thời, xuất hiện thêm bốn con rắn lớn ngàn trượng nữa. Bốn con rắn lớn này rít gào lao về phía Mão Nhật, Dậu Nguyệt.

- Nghiệt súc, muốn chết!

Mão Nhật Đạo Quân gầm lên một tiếng.

Bốn con rắn lớn ở trước mặt hai đại đạo quân, căn bản không đáng chú ý. Hai đại đạo quân, giống như mặt trời mặt trăng, nghiền ép về phía Xà Hoàng.

- Khụ khụ khụ!

Xà Hoàng vừa ho khan vừa lùi về phía sau.

Ánh mắt ba người phía Diêm Xuyên ngưng trọng nhìn. Còn Thanh Long lại đi thủ hộ huyệt thiên kiếp!

- Dường như Xà Hoàng này đang có thương tích trong người? Nếu không sao lại luôn ho khan như vậy?

Kim Đại Vũ nghi hoặc nói.

- Xà Hoàng này không đơn giản. Nếu ta nhìn không sai, thời kỳ Xà Hoàng toàn thịnh, hẳn là mạnh hơn so với Mão Nhật, Dậu Nguyệt gộp lại!

Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.

- Ồ? Vậy vì sao hắn liên tục bại lui? Hơn nữa lúc trước khi chiến đấu cùng người, hắn cũng không chiếm được nhiều ưu thế lớn?

Bạch Đế Thiên hiếu kỳ nói.

- Xà Hoàng không muốn dùng toàn lực. Lúc hắn chiến đấu với ta, hắn chỉ phóng ra một ít lực lượng. Hiện tại hắn phóng ra nhiều lực lượng hơn một chút. Nếu như Xà Hoàng nguyện ý liều mạng, tất nhiên có thể nhanh chóng giải quyết nguy cơ trước mắt!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Vậy vì sao hắn...

Kim Đại Vũ không hiểu nói.

- Ngươi đoán không sai, hắn bị thương. Hơn nữa thương thế của hắn rất nặng. Không phải là nội thương là mệnh cách của hắn! Mệnh cách hẳn đã xuất hiện khe nứt!

Diêm Xuyên ngưng trọng nói.

- Có thể thương tổn được mệnh cách sao?

- Đúng! Cho nên hắn mới có biểu hiện giống như ho lao!

Diêm Xuyên gật đầu một cái. Text được lấy tại Truyện FULL

- Mệnh cách làm sao có thể bị thương được?

Bạch Đế Thiên nhíu mày hỏi.

- Không rõ. Nhưng cảm giác của ta tuyệt đối không sai. Thậm chí, ta cảm giác, nếu thời kỳ là hắn toàn thịnh, ngay cả Bạch Đế Thiên ngươi cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn!

Diêm Xuyên nhìn về phía Bạch Đế Thiên nói.

- Ồ?

Con ngươi Bạch Đế Thiên thoáng co lại.

Bạch Đế Thiên biết Diêm Xuyên có một chút nội tình. Tất nhiên hắn hiểu rõ Diêm Xuyên sẽ không nói loạn. Trước đây Xà Hoàng này thật sự lợi hại như vậy sao?

- Khụ khụ khụ khụ!

Phía xa, Xà Hoàng không ngừng ho khan.

- Quỷ bệnh lao kia mau giơ tay chịu trói đi. Tám con rắn lớn của ngươi cũng không thể ngăn cản được chúng ta đâu!

Mão Nhật Đạo Quân quát lạnh nói.

Hai mắt Xà Hoàng hiện ra băng hàn nhìn hai người.

- Mười sáu con!

Xà Hoàng kêu lên.

Bụp!

Trên mặt đất, đột nhiên lại xuất hiện thêm tám con rắn lớn.

- Phụt!

Xà Hoàng ho ra một ngụm máu, sắc mặt càng lúc càng trắng xám. Hắn lạnh lùng nhìn Mão Nhật, Dậu Nguyệt Đạo Quân.

Mười sáu con rắn lớn?

Trên mặt hai đạo quân Mão Nhật, Dậu Nguyệt đều lộ vẻ ngạc nhiên. Rắn? Rốt cuộc hắn còn có bao nhiêu con rắn như vậy?

Phía xa, Diêm Xuyên, Kim Đại Vũ, Bạch Đế Thiên đều nhíu mày nhìn.

Thời điểm Xà Hoàng chiến đấu với Diêm Xuyên, chỉ có bốn con. Hiện tại đã mười sáu con. Chúng từ đâu tới?

- Bạch Đế Thiên, trước khi ngươi đến đây, việc chiêu mộ của Đại Trăn ta thế nào?

Diêm Xuyên hỏi.

- Ngàn vạn đại quân!

Bạch Đế Thiên trịnh trọng nói.

- Ngàn vạn?

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

- Hổ tộc ta lục tục đi tới Đại Trăn. Hiện tại hổ kỵ binh đại khái cũng có tới trăm vạn rồi!

Bạch Đế Thiên lại nói tiếp.

- Còn chưa đủ!

Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.

- Hoàng thượng, như thế vẫn chưa đủ sao?

Kim Đại Vũ không hiểu nói.

- Thời gian không chờ ta! Cuộc chiến với Kinh Chiếu hẳn sẽ nhanh chóng bắt đầu. Việc Kinh Chiếu thành công hay không, tất nhiên đều khiến thiên hạ đại biến. Trẫm nhất định phải phải thống nhất Đông Thần Châu trong thời gian ngắn nhất! Một ngàn vạn đại quân? Chung quy vẫn thiếu. Chỉ có thể không ngừng bổ sung trong thời chiến!

Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.

Thống nhất Đông Thần Châu?

Kim Đại Vũ hơi kinh ngạc, tiếp theo sắc mặt trở nên nghiêm nghị:

- Vâng!

Phía xa, cuộc chiến đấu vẫn tiếp tục. Mười sáu con rắn lớn vẫn không ngăn được bước tiến của hai đại đạo quân. Trên người mỗi con rắn lớn đều đầy những vết thương. Dường như chúng có thể bị đánh bại bất cứ lúc nào! - Khụ khụ khụ!

Xà Hoàng đứng trên đỉnh đầu một con rắn lớn. Những tiếng ho khan càng ngày càng nặng. Mắt thấy hai đại đạo quân đè ép như vậy, sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm. - Ba mươi hai con!

Xà Hoàng tỏ ra gian nan kêu lên.

Thời khắc Xà Hoàng nắm pháp quyết trong tay, chuẩn bị ra tay, phía nam đột nhiên truyền đến một tiếng rống to.

- Dậu Nguyệt tiểu tặc, muốn chết!

Theo một tiếng rống to này, khói đen từ phía nam cuồn cuộn lao thẳng tới. Khói đen che kín bầu trời, giống như gió bão bao phủ.

Ầm!

Khói đen xông thẳng về phía hai đại đạo quân. Mặc dù hai đại đạo quân có công đức bên người, nhưng trong nháy mắt bị trùng kích phải rút lui ngàn trượng.

Hai đại đạo quân, một kim một ngân, phóng xạ ra hào quang chói mắt, miễn cưỡng chặn được sự tập kích của khói đen kia.

Hai người biến sắc. Cuộc chiến đấu tạm thời dừng lại. Hai ngươi kinh ngạc nhìn thân ảnh mặc áo bào đen đang đứng bên cạnh Xà Hoàng.

Vù vù vù vù!

Gió to thổi vào thân ảnh mặc áo bào đen áo bào đang nhếch mép lạnh lùng cười kia. Thân ảnh mặc áo bào đen giơ bàn tay toàn xương ra. Một đạo ánh sáng xanh lục tràn vào trong cơ thể của Xà Hoàng.

Vù vù!

Xà Hoàng thở phào một hơi, khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.

Trong lúc đó, con rắn lớn trên mặt đất quẫy đuôi từ từ biến mất, giống như nó vốn là hư ảo vậy.

- Đa tạ thánh thượng!

Xà Hoàng cảm động nói.

Bình Luận (0)
Comment