- Nhưng trước đó không phải Lưu Cương đã nói sao? Bọn họ cạy miệng Xá Lợi Phật Đà biết được trong Yến Kinh còn có một cường giả thượng Hư Cảnh. Hắn còn mạnh hơn cả Khổng Huyền Thủy! Meo!
Miêu miêu lo lắng nói.
- Người kia sao? A, từ nửa tháng trước, ta đã nhìn ra người kia có một tia địch ý đối với ta. Lúc đó ta đã bắt đầu chuẩn bị. Thượng Hư Cảnh? Không hẳn ghê gớm! Đến lúc đó nói không chừng hắn căn bản sẽ không thể ra tay!
Tử Tử tự tin nói.
- Miêu? Miêu miêu hiếu kỳ nói.
- Ngươi đã quên Đinh Đầu Thất Tiễn Thư?
Tử Tử cười nói.
- Meo!
Miêu miêu cũng lộ ra một nụ cười xấu xa.
Yến Kinh, Yến Hầu phủ!
Diêm Thu Vũ và một người mặc áo bào đen nghe thuộc hạ hồi báo.
Sau khi hồi báo xong, người thuộc hạ kia nhanh chóng rời đi.
- Hoắc Quang dẫn quân ra tới biên cảnh của Đại Trăn. Dịch Phong cũng dẫn quân ra khỏi đội quân của Đại Trăn. Lần này bọn họ đã dẫn đi tám phần mười quan đội của Đại Trăn. Hiện tại ở các thành trì lớn chỉ có một vài thủ vệ mà thôi!
Người mặc áo bào đen trầm giọng nói.
- Giờ phút này trong nước Đại Trăn cực kỳ yếu. Cho dù là Yến Kinh, dũng tướng cũng chỉ có hơn nửa quân!
Diêm Thu Vũ gật đầu một cái.
- Diêm Xuyên dã tâm quá lớn. Ha ha!
Người mặc áo bào đen cười lạnh nói.
- Dã tâm lớn không tốt sao?
Diêm Thu Vũ cười lạnh nói.
- Tốt, đương nhiên tốt. Ha ha. Như vậy trong nước Đại Trăn sẽ dễ khống chế hơn rất nhiều. Đặc biệt là Yến Kinh này, rất nhiều thần tử đều là lão thần của Yến quốc trước đây, đều là thần tử của ngươi. Diêm Thu Vũ, chờ Hoắc Quang bọn họ chiến đấu cùng ngoại tông, chính là thời điểm ngươi đoạt lại tất cả!
Người mặc áo bào đen tự tin nói.
Diêm Thu Vũ gật đầu một cái, trầm giọng nói:
- Tu vi của ta được các ngươi dùng bí pháp đẩy lên tới Hạ Hư Cảnh. Nhưng ta vẫn vẫn lo lắng Diêm Xuyên! Truyện được copy tại Truyện FULL
- Lo lắng? Có gì phải lo lắng. Ngươi phụ trách khống chế Đại Trăn. Chuyện đám người Diêm Xuyên sẽ do chúng ta tới đối phó là được!
Người mặc áo bào đen cười nói.
Trong mắt Diêm Thu Vũ loé ra một sự chờ mong.
Năm đó tuy rằng Diêm Thu Vũ thoái vị, nhưng tâm của một bậc đế vương còn chưa hết.
- Ngươi tiếp tục liên hệ với những cựu thần của ngươi đi. Ta lui xuống trước!
Người mặc áo bào đen cười nói.
- Được!
Diêm Thu Vũ gật đầu một cái.
Người mặc áo bào đen lui ra khỏi đại điện, nhanh chóng đi về phía một gian đại điện khác.
Trong đại điện, một đám người mặc áo bào đen vây quanh. Giờ phút này trên chiếc giường lớn ở giữa có một hòa thượng mặc áo bào trắng đang nằm.
- Khụ khụ khụ!
Hòa thượng áo bào trắng ho khan một trận. Khuôn mặt cực kỳ gầy gò.
- Sư tôn, người thế nào rồi?
Người mặc áo bào đen kia lo lắng nói.
Hòa thượng áo bào trắng khuôn mặt trắng bệch, ho khan ra máu tươi.
- Sư tôn, người ;à thượng Hư Cảnh, sao có nói bị bệnh là bị bệnh được!
Người mặc áo bào đen kia vẫn không rõ mờ mịt nói.
Hòa thượng áo bào trắng vô cùng cay đắng nói:
- Có lẽ sư phụ gặp phải yêu thuật rồi!
- Yêu thuật?
- Hồn phách của sư phụ càng ngày càng phân tán. Nhất định sư phụ đã trúng phải yêu thuật. Nhưng sư phụ không biết đã đắc tội yêu vương nào. Các ngươi mau điều tra xung quanh, tìm giúp ta xem có thể có đại yêu nào đi ngang qua, hay không. Bằng không, mạng của sư phụ xong rồi!
Hòa thượng áo bào trắng vô cùng cay đắng nói.
- Vâng!
Mọi người cực kỳ mờ mịt nói.
Trong một thung lũng, gần vạn tu giả ngồi khoanh chân trong một sơn cốc.
Trong lều lớn ở giữa, quân đoàn trưởng số 2 của Đại Trăn Dịch Phong đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt điều tức.
Trước mặt hắn là một cái bàn ngọc.
Bên trên bàn ngọc có đặt một thanh trường kiếm, còn có một cái bình nhỏ.
Trường kiếm đặt trên bàn ngọc phát ra bạch quang nhu hòa. Đây chính là Thượng Đế Kiếm của Diêm Xuyên. Cái bình nhỏ kia nguyên độc thây ma lấy từ trong tay của Xà Hoàng! - Đại nhân!
Bên ngoài lều truyền đến tiếng kêu lớn.
- Vào đi!
Dịch Phong kêu lên.
Rất nhanh, Tửu Kiếm Sinh, đại kiếm hiệp, hai kiếm hiệp và thân tín Dịch Phong nối nhau đi vào!
- Đại nhân, đã tìm hiểu kỹ về con đường! Khi nào thì bắt đầu?
Tửu Kiếm Sinh có chút hưng phấn nói.
Dịch Phong nhìn mọi người nói:
- Thời cơ chưa tới. Còn nữa, hoàng thượng truyền xuống phương pháp điều động thây ma. Tất cả đã thuần thục chưa? Một khi mở ra, ta có Thượng Đế Kiếm của hoàng thượng thì không sao. Nhưng các ngươi đối mặt với thây ma, chúng lại không có mắt! - Đại nhân yên tâm. Chuyện lớn quan hệ tới sinh tử, không ai dám lười nhác!
Đại Kiếm Hiệp nhất thời kêu lên.
- Được! Chờ một thời gian nữa đi!
Dịch Phong gật đầu một cái.
Trong một khu rừng rậm..
Quân đoàn trưởng số 1 Đại Trăn, Hoắc Quang, đứng trên đỉnh đầu một con mãnh hổ, nhìn về phía xa.
Phía sau Hoắc Quang là mấy trăm vạn đại quân đã sắp xếp thành những quân trận hình vuông. Toàn quân chỉnh tề chờ phân phó.
Hoắc Quang một tay cầm trường thương, trên lưng lại mang Ngọc Đế Kiếm của Diêm Xuyên.
- Sư tôn, lúc nào thì ra tay. Đồ nhi đã không đợi được nữa rồi!
Tham Lang hưng phấn kêu lên.
Hoắc Quang nhìn Tham Lang một chút, thoả mãn cười một tiếng nói:
- Thời cơ chưa tới. Phải chờ. Không được làm hỏng chuyện lớn của hoàng thượng!
- Vâng!
Tham Lang gật đầu một cái.
- Bảo các tướng sĩ bí mật nghỉ ngơi. Doanh trại số 5 phụ trách điều tra xung quanh!
Hoắc Quang hạ lệnh.
- Vâng!
Tham Lang nhất thời đáp một tiếng.
Biên giới của Đại Chiêu, trên thành lầu của một toà thành trì.
Mạnh Văn Nhược phất chiếc quạt lông chim màu trắng, nhìn toà thành trì này.
Vài văn sĩ đứng bên cạnh.
- Có thể có chỗ nào đáng nghi ở đây không?
Mạnh Văn Nhược hỏi.
- Sư huynh yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề. Tất cả đệ tử cường thế của Đại Chiêu đều đi tới Thánh Địa Đại Chiêu. Giờ phút này, các đại thành trì khá trống. Chúng ta đã bố trí rất nhiều, chỉ đợi Thánh Địa Đại Chiêu vừa bị tiêu diệt, những thành trì này lập tức đổi thành họ Đại Trăn!
Tên văn sĩ kia cười nói.
Mạnh Văn Nhược gật đầu một cái, lộ vẻ đáng tiếc nói:
- Thành trì của Thánh Địa Đại Chiêu thực sự quá nhiều, nhất thời ăn không vào!
- Sư huynh, như vậy đã không ít. Bên chỗ Hoắc đại nhân, chỉ cần thông được hai trung vị tông môn kia, Đại Trăn ta và nơi đây thông suốt thành một đường. Chúng ta ở bên này lại thành công nuốt lấy. Vậy ranh giới của Đại Trăn trước tiên đã mở rộng lớn nhất Đông Thần Châu!
Tên văn sĩ kia khẳng định nói.
Mạnh Văn Nhược hít sâu một cái, gật đầu một cái cười nói:
- Đúng vậy, ta quá tham lam. Tuy là nhiều thành trì như vậy, sau khi nuốt vào, cũng cần phải có thời gian rất dài để tiêu hóa!
Dưới chân một ngọn núi lửa cũng có rất nhiều quân đội đang tụ tập!
Tại miệng núi lửa, Kim Đại Vũ thu nạp rất nhiều địa hỏa, lại không ngừng luyện hóa chiếc chuông lớn cánh cửa Thiên Giới của mình.
- Coong!
Chuông lớn vừa vang lên, dung nham bốn phía liền bạo phát, ầm ầm nổ lớn.
Kim Đại Vũ há mồm nuốt chuông lớn vào, bay ra khỏi miệng núi lửa.
- Đại nhân, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng. Chỉ có điều, nhân số của chúng ta không nhiều, rất khó khống chế được khu vực biên giới rộng như vậy.