Tiên Quốc Đại Đế

Chương 47 - Đối Đầu Với Cao Thủ Khí Cảnh

- Uống máu? Ngọc Đế Kiếm đang uống máu?

Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn chuôi kiếm trên tay!

- Ừng ực, ừng ực!

Ngọc Đế Kiếm đang rút lấy máu của Tam Thải Thần Ngưu. Hơn nữa cùng với việc hút máu, chuôi kiếm cũng biến thành màu đỏ rực, từng cổ tà khí phát ra từ chuôi kiếm. - Tà khí của Vạn Diệu Yêu Liên? Không đúng, không phải là cổ tà khí này, tà khí này biến dị rồi!

Diêm Xuyên biến sắc.

- Xì...!

Diêm Xuyên rút Ngọc Đế Kiếm ra.

Ngọc Đế Kiếm vốn có màu đen nhạt bây giờ lại trở thành đỏ tươi, vô cùng đẹp đẽ. Trên Ngọc Đế Kiếm tỏa ra làn khí mỏng màu máu. Chuôi kiếm lại truyền vào trong cơ thể Diêm Xuyên một cổ năng lượng. - Hả!

Diêm Xuyên trừng mắt, tay hơi rung, xua tan hơi máu.

Năng lượng vốn đang rót vào trong cơ thể Diêm Xuyên cũng bị đánh tan.

- Ngọc Đế Kiếm uống máu, rút ra lực lương của huyết mạch, lực lượng của Tinh nguyên? Rõ ràng còn truyền cho ta một ít? Kiếm muốn thành Yêu rồi à?

Diêm Xuyên nhíu mày nhìn Ngọc Đế Kiếm đỏ tươi trong tay.

- Ta hiểu rồi. Thiết Ngọc Chi Tinh nhiễm lấy tà khí của Vạn Diệu Yêu Liên nên đã xảy ra biến dị. Đáng tiếc, ngươi truyền Tinh nguyên cho ta, tà khí quá nặng, ta không hưởng thụ được! - Vù vù!

Ngọc Đế Kiếm khẽ rung một lúc.

- Thanh Thiên Tử Chi Kiếm thứ hai của ta lại là một thanh tà kiếm?

Mặt Diêm Xuyên lộ vẻ cổ quái.

- Tam Thải!

Đột nhiên từ xa xa bỗng truyền đến một âm thanh đau buồn phẫn nộ.

Một tiếng gầm vang vọng toàn bộ thao trường. Diêm Xuyên lập tức tỉnh táo, bây giờ không phải là lúc quan tâm đến Ngọc Đế Kiếm.

Ngẩng đâu nhìn vế phía xa xa nơi Tam sư huynh đang phẫn nộ.

Xung quanh tam sư huynh của Lưu Cương, một cổ cuồng phong thổi ra bốn phương, khí thế mạnh mẽ làm cho mọi người ở bốn phía bị một trận ngã trái ngã phải.

- Vù vù!

Tam sư huynh lao thẳng đến rồi đảo mắt nhìn xung quanh.

- Bắn!

Hàng loạt Xạ Nhật Tiễn lại lần nữa bắn về phía tam sư huynh.

"Bùm!"

Quanh tam sư huynh đột nhiên xuất hiện một bức tường khí, mũi tên toàn bộ dừng lại cách tam sư huynh một trượng.

- Quả nhiên là Khí cảnh!

Hai mắt Diêm Xuyên hơi nhíu lại.

Tam sư huynh vuốt ve Tam Thải Thần Ngưu. Nhưng mà Tam Thải Thần Ngưu đã không còn một chút hơi thở nào, đã chết rồi.

- Chết rồi, rõ ràng chết rồi!

Trong mắt tam sư huynh xuất hiện vẽ tức giận, hắn mạnh mẽ quay đầu lạnh lùng nhìn về Diêm Xuyên.

- Ngươi giết yêu sủng của ta! Ta muốn ngươi chôn cùng!

Tam sư huynh lạnh lẽo nói.

Két két két!

Ba ngàn Cẩm Y Quân lập tức kéo trường cung lên.

Trên cao giữa không trung.

- Sư tôn, người nọ thật sự là Khí cảnh?

Diêm Vô Địch lo lắng hỏi.

- Đúng vậy, có thể hình thành tường khí, chắc là Khí cảnh, nhưng có lẽ vừa mới bước vào Khí cảnh không lâu!

Độc Cô Kiếm Vương gật gật đầu nói.

- Lực cảnh, Tinh cảnh, Khí cảnh? Người này cao hơn Vương thúc tận hai cấp, sư tôn, nếu không ngươi giúp đỡ Vương thúc à!

Diêm Vô Địch lo lắng nói.

Độc Cô Kiếm Vương híp mắt nhìn phía dưới, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, nhưng chứng kiến sự cầu xin thành khẩn của đệ tử, hắn liền gật đầu nói:

- Nếu như Diêm Xuyên nguy hiểm đến tính mạng, ta sẽ cứu hắn!

- Đa tạ sư tôn!

Diêm Vô Địch gật đầu.

Bên kia.

Trường Thanh và nữ tữ cũng nhìn xuống dưới.

- Này, Đại tiểu thư, người này là Khí cảnh không thể nghi ngờ? Trước kia Diêm Xuyên, chẳng lẽ...?

Trường Thanh có chút không thể tin nói.

- Đúng vậy, Diêm Xuyên là cố ý chọc giận tên cao thủ Khí cảnh này!

Nữ tử gật đầu nói.

- Nhưng, nhưng mà Diêm Xuyên không có khả năng biết được hắn à. Tất cả mọi người ở đây, Diêm Xuyên nhiều nhất cũng chỉ được xem qua hình vẽ của đám người Yến Đế mà thôi, hôm này cao thủ Khí cảnh này có thể tới cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp à!

Trường Thanh cau mày nói.

- Ngươi xác định trước kia Diêm Xuyên chưa thấy qua hắn?

Nữ tử ngoài ý muốn hỏi.

- Tuyệt đối chưa, người này đến cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp.

Trường Thanh khẳng định.

- Nhưng từ lúc bắt đầu, ta đã thấy Diêm Xuyên mấy lần giả vờ lơ đãng liếc hắn. Nơi đây người này có tu vi cao nhất, Diêm Xuyên vừa vào thao trường liền chú ý tới người này, trừ khi...! - Trừ khi gì?

- Trừ khi Diêm Xuyên có nhãn lực kinh người, vừa mới nhập thao trường liền nhìn ra được tu vi của người này!

Nữ tử trầm giọng nói.

- Như thế nào có thể? Đai tiểu thư, không phải ngươi nói Diêm Xuyên chỉ có Lực cảnh tầng chín sao?

- Là Lực cảnh tầng chín, nhưng mà, có một số người dù không có tu vi cũng có thể trong nháy mắt nhìn ra tốt xấu của người khác!

- Diêm Xuyên mới mười bảy tuổi à, không nên có năng lực mạnh như vậy à!

Trường Thanh có phần không tin nói.

- Tiếp tục nhìn à!

Nữ tử ngưng trọng nói.

Bên dưới.

Diêm Xuyên được ba ngàn Cẩm Y Quân bảo vệ xung quanh.

- Bắn tên!

Lưu Cẩn hét to.

- Ầm ầm!

Ba ngàn Xạ Nhật Tiễn ầm ầm bắn về phía tam sư huynh, giống như mưa sao băng, hung hăng vọt tới tam sư huynh.

- Hừ!

Tam sư huynh hừ lạnh một tiếng. Cuồng phòng xung quanh thân gào thét, tường khí mạnh mẽ lần nữa hiện ra.

- Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Xạ Nhật tiễn tuy mạnh nhưng vẫn bị tường khí mạnh mẽ ngăn cản lại. Nhưng mà, ba ngàn Xạ Nhật Tiễn là số lượng rất nhiều, nhiều đến nỗi giống như một bức tường mũi tên hung hăng đánh tới. - Ầm Ầm!

Mặc dù mạnh mẽ như Khí cảnh, nhưng bị ba ngàn mũi tên đánh lên cũng bị đẩy ra xa tới mười trượng.

Mũi tên cứ tre già măng mọc, kín không một kẽ hở. Tam sư huynh dù cho có bản lĩnh ngập trời thì giờ phút này cũng chỉ có thể không ngừng bố trí tường khí chống lại hàng loạt mũi tên bắn tới. - Xạ Nhật Tiễn, rõ ràng đều là Xạ Nhật Tiễn?

Ánh mắt tam sư huynh hiện ra sự kinh ngạc. Ba ngàn Xạ Nhật Tiễn tuy rằng không thể làm cho hắn bị thương, nhưng hắn hiểu, đám đại quân này cũng không phải dễ bắt nạt như tưởng tượng. Cũng không phải là con sâu cái kiến.

Thời gian dần trôi qua, nộ khí bị ép xuống, tam sư huynh tỉnh táo lại ngưng trọng nhìn đại quân trước mặt.

Cách đó không xa, Lưu Cương há miệng ngạc nhiên. Không thể tưởng tượng được, mạnh mẽ như tam sư huynh cũng có lúc bị áp chế.

- Dừng tay!

Diêm Xuyên đột nhiên hét to một tiếng.

- Hả?

Ba ngàn Cẩm Y Quân khó hiểu nhìn về phía Diêm Xuyên, nhưng vẫn nghe lệnh dừng tay lại.

Giờ phút này tam sư huynh cũng đã đè lửa giận xuống, lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên đang được bảo vệ. Đồng thời trong mắt cũng hiện lên một tia nghi hoặc, không hiểu vì sao Diêm Xuyên lại dừng tay. - Tránh ra!

Diêm Xuyên ra lệnh cho đám Cẩm Y Quân ở phía trước.

- Vâng!

Chúng Cẩm Y Quân khó hiểu chậm rãi tránh ra, để cho Diêm Xuyên đối mặt với tam sư huynh. Tựa như mở rộng cánh cửa cho tam sư huynh có cơ hội tập sát vố cùng tốt.

Giờ phút này, nếu như tam sư huynh ra tay nhất định có thể chém giết Diêm Xuyên trong nháy mắt. Nhưng tam sư huynh không ra tay mà chỉ cầm lấy trường kiếm lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên, nhất thời không thể đoán được dụng ý của Diêm Xuyên. - Hắn muốn làm gì? Tự mình chịu chết? Không đúng, hắn có ba ngàn Chấn Thiên Cung, có thể ngăn cản mình một lúc, nhưng tại sao lại buông tha? Chẳng lẽ còn có âm mưu gì?

Trong đầu tam sư huynh chợ hiện ra rất nhiều ý nghĩ, nhất thời do dự không biết làm gì.

Trên cao giữa không trung.

Nữ tử sợ hãi nói:

- Đặc sắc!

- Việc gì?

Trường Thanh khó hiểu hỏi.

- Tên Diêm Xuyên này không đơn giản, hắn thao túng tâm tình của đối thủ!

Nữ tử khẳng định nói.

- Thao túng? Làm sao có thể? Đại tiểu thư có ý gì?

Trường Thanh càng thêm khó hiểu hỏi.

- Chỉ trong thời gian ngắn ngủi Diêm Xuyên đã cắm rễ vào trong người nọ một cái tâm tình!

- Tâm tình gì?

- Đa nghi!

Nữ tử khẳng định nói.

- Đa nghi? Cắm rễ tâm tình? Trường Thanh không hiểu kính xin Đại Tiểu thư chỉ rõ.

- Ngươi không hiểu là rất bình thường, ta cũng chỉ trước đây không lâu nghe phụ thân nói tới. Một ít cường giả chân chính, không cần vào vũ lực mà là ở tâm tình, ở trên tâm tình thao túng đối thủ. Dù là thực lực đối thủ có mạnh hơn, một khi thao túng được tâm tình của đối thủ liền dựng ở thế bất bại.

Nữ tử giải thích.

- Cũng giống như vừa rồi, nếu như vừa đi lên mà Diêm Xuyên lập tức ra tay công kích người nọ, người nói hắn sẽ phản kích hay là chận chờ như bậy giờ?

Nữ tử hỏi.

- Nếu là ta, chắc chắn sẽ không, Diêm Xuyên mặc dù có ba ngàn Chấn Thiên Cung, nhưng căn bản không thể làm ta bị thương. Ta nếu là Khí cảnh, ở bên trong loạn tên cũng có thể lấy đầu của Diêm Xuyên, không cần chần chờ? - Đúng vậy à, không cần chần chờ, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại chần chờ.

Nữ tử cảm thán nói.

- Vì sao?

- Diêm Xuyên đầu tiên giết yêu sủng của hắn, làm cho hắn giận dữ, rối loạn tâm tình của hắn! Tiếp đó, ba ngàn Xạ Nhật Tiễn cùng nhau bắn ra, thể hiện ra có thể áp chế được lực lượng của hắn. Làm rung động tinh thần của hắn! Trước rồi loạn tâm tình, sau lại rung động tinh thần! Sau quá trình này, rất nhiều người đều tự cho là đã tỉnh táo lại! Nhưng, tỉnh tảo ở giờ phút này cùng với tỉnh táo lúc ban đầu lại hoàn toàn khác nhau!

Nữ tử trầm giọng nói.

- Sau khi Rồi loạn tâm tình, lại rung động tinh thần! Tuy rằng tỉnh tảo, nhưng lai có thêm một phần đa nghi?

Trường Thanh hiểu.

- Đúng vậy à, có thêm một phần tâm tình đa nghi! Lai thêm hiên tại Diêm Xuyên mở rộng cửa, bỏ đi bảo vệ, càng làm cho phần đa nghi này biến thành lớn hơn!

Nữ tử trầm giọng nói.

- Ngắn ngủi một lúc, Diêm Xuyên không có khả năng nghĩ nhiều như vậy à!

Khuôn mặt Trường Thanh run rẩy, vẻ mặt thì không thể tưởng tượng nổi.

- Nhưng sự thật chính là như vậy!

- Nhưng mà, Diêm Xuyên chỉ có Lực cảnh à, cho dù người nọ chần chờ, thì sao nào. Lực cảnh làm sao có thể thắng Khí cảnh?

Trường Thanh không tin nói

- Ta cũng không biết, tiếp tục xem!

Nữ tử lắc đầu nói.

Bên dưới.

Trước mặt Diêm Xuyên mở rộng, đối diện với tam sư huynh.

- Ha ha ha ha ha, Khí cảnh sơ kỳ? Ngươi là đệ tử của Mục Dã Vương?

Diêm Xuyên cười to hỏi. Trong tiếng cười tràn đây một cổ ý châm chọc.

Thấy được bộ dạnh của Diêm Xuyên, sự chận chờ của tam sư huynh lại càng lớn. Nhưng mà đố phương chỉ là Lực cảnh à.

- Không sai. Nhưng mà ngươi giết yêu sủng của ta, hôm này ngươi phải chết!

Tam sư huynh lạnh lùng nói.

- Ta phải chết? Ha ha, có một số người, ký hạn chết buông xuống cũng không biết, lại còn nói muốn ta chết? Buồn cười!

Diêm Xuyên cười lạnh nói.

- Ta chết? Ha ha ha ha, ngươi mới buồn cười đến cực điểm!

Tam sư huynh không tin nói.

- Khí cảnh chưa ổn, liền rêu rao khắp nơi, ta nhìn khí sắc của ngươi rõ ràng là Tinh khí hỗn loạn, báo hiệu khí phá huyệt khiếu! Không quá ba ngày, nhất định cơ thể nổ tung mà chết!

Diêm Xuyên quát.

-....! Mọi người ở bốn phía đều lộ ra vẻ mù tịt, giống như đang nghe Thiên Thư vậy. Không quá ba ngày, cơ thể nổ tung mà chết?

- Nói láo, ngươi mới có báo hiệu của khí phá huyệt khiếu. Ngươi chỉ là một tên Lực cảnh, biết gì chứ! Còn dám dạy ta?

Tam sư huynh lập tức quát. Rõ ràng, tam sư huynh không tin lời của Diêm Xuyên.

- Ngươi không tin? Ngươi thử ấn vào chỗ bên dưới chính giữa sườn trái ba tấc hai lập tức sẽ biết.

Diêm Xuyên vẫn tràn đầy tự tin nói.

- Ta sao phải nghe lời ngươi?

Tam sư huynh nhìn thoáng qua xương sườn của mình rồi khẽ quát.

- Ta ở trên người ngươi, thử hay không là chuyện của ngươi!

Diêm Xuyên vẫn tự tin nói.

Giờ phút này, tam sư huynh vốn rất đa nghi, thấy Diêm Xuyên rất tự tinh, tất có chuyện lạ, chẳng biết tại sao bỗng nhiên sinh ra một tia hoài nghi.

- Hừ, thử thì thử! Thử xong, ta lại giết ngươi!

Tam sư huynh quát. Nói xong đầu ngón này đặt vào chỗ mà Diêm Xuyên nói rồi nhẹ nhàng nhấn một cái.

- Phù phù!

Thân thể tam sư huynh đột nhiên lay động một cái. Bỗng nhiên lay động giống như không chịu mình khống chế vậy.

- Tại sao có thể như vậy, sao có thể như vậy?

Trên mặt tam sư huynh lập tức chảy xuống một giọt mồ hôi to như hạt đậu, vẻ mặt hắn rất kinh hoảng.

- Dùng sức đè xuống! Ngươi liền biết rõ.

Diêm Xuyên lại kêu lên.

Tam sư huynh dưới sự kinh hoảng, nghe thấy lời nói của Diêm Xuyên lập tức dùng sức nhấn một cái.

- Thình thịch!

Trên người tam sư huynh đột nhiên phát ra một âm thanh nổ tung.

- Bịch!

Tam sư huynh mềm nhũn ngã xuống, toàn thân run rẩy, không thể động đậy.

- Tam sư huynh!

Lưu Cương kinh sợ kêu lên.

Trên cao giữa không trung.

Bốn người Độc Cô Kiếm Vương, Diêm Vô Địch, Trường Thanh, Đại tiểu thử đều há miệng ngạc nhiên.

- Sư tôn, người nọ tại sạo lại ngã vậy?

Diêm Vô Địch khó hiểu hỏi.

- Đại tiểu thư, sao lại như vậy? Chẳng lẽ thật sự là cảnh giới của hắn không ổn định?

Trường Thanh cũng khó hiểu hỏi.

Bên dưới.

Diêm Xuyên lại nhấc chân đi về phía trước.

- Tại sao? Tại sao ta lại không còn khí lực hả?

Tam sư huynh run rẩy nhìn về Diêm Xuyên hỏi.

Diêm Xuyên nhìn tam sư huynh, sắc mặt cổ quái một lúc rồi lắc đầu nói:

- Đã gặp qua người ngu, nhưng mà chưa gặp qua người nào ngu như vậy, tự mình cắt khí mạch của mình! Còn muốn có khí lực?

- Ta tự cắt khí mạch của mình? Ta vốn không có chuyện gì, là ngươi gạt ta!

Tam sư huynh đã hiểu, tất cả đều là chính mình tạo thành, là tự mình làm tổn hại mình sao?

- Tiểu nhân hèn hạ, ngươi gạt ta! Text được lấy tại Truyện FULL

Tam sư huynh khóc không ra nước mắt, bi hận nói.

Bình Luận (0)
Comment